Lần này cư nhiên lại bị hắn nhìn thấy, An Thành nhất thời lúng túng không biết làm sao chỉ giương to mắt nhìn hắn sau lại vội cúi mặt xuống nhìn bàn phím máy tính
Thấy hành động đó của cậu trong lòng Lý Doãn chỉ muốn thốt lên ba từ 'thật đáng yêu', hắn vốn biết tỏng là cậu lâu lâu lại liếc nhìn hắn, nhưng hắn làm như không biết để xem mèo con này muốn làm gì
Lý Doãn kéo ghế đứng dậy làm cậu giật mình, ngón tay đánh bàn phím cũng loạn lên
"Đánh sai rồi, chỗ này phải đánh vậy mới đúng"
"!!!!!!????"
Giọng nói trầm ổn kế bên tai làm An Thành giật mình bật phắt người quay lại nhìn hắn, Lý Doãn thấy biểu hiện của cậu như vậy thì bật cười
Bị cười An Thành cảm thấy xấu hổ không thôi, thẹn quá hóa giận cậu quay phắt người lại không thèm nhìn hắn, mặt đỏ lên lời nói từ miệng cũng trở nên lắp bắp
"Bộ..buồn cười lắm à?"
Nghe cậu hỏi Lý Doãn vội vàng trở về dáng về nghiêm túc, đưa tay lên miệng hắng giọng
"À...không"
"Hmmmm"
An Thành liếc mắt qua nhìn hắn, có quỷ mới tin, rõ ràng cậu thấy hắn cười
"Em nhìn cái gì, tôi là sếp của em đấy"
Nghe vậy, An Thành bĩu môi rồi quay đầu đi không thèm quan tâm tới hắn nữa, tưởng là sếp lớn là ngon à
Lý Doãn cảm thấy bất lực, không phải là cậu giận rồi chứ, nghĩ rồi liền cúi đầu xuống cằm như muốn đặt lên vai cậu
"Sao?? Giận rồi à?"
"Không dám, ngài là sếp, tôi chỉ là cấp dưới nào dám giận ai đâu"
"....."
Lý Doãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chong-cho-baba/1735232/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.