“ Tại sao lại như vậy? Tại sao tôi không thể trở về?” 
Trong cơn mê man, nàng thấy mình chìm giữa một không gian đen tối như mực… Cơ thể nhẹ tênh. 
“ Cô nương không thể trở về bây giờ được” 
Từ phía sau nàng, là một thanh âm trong, ấm và nhẹ nhàng. Khi nàng quay đầu lại, đó là một người phụ nữ rất đẹp. 
Người này mặc áo lụa màu tím nhạt, dáng vẻ thanh lệ, cao quý, dù có vẻ đã có tuổi nhưng thực sự vẫn diễm lệ, thoát tục… 
- Người là ai? – Nàng hỏi. 
Người phụ nữ đó không đáp, chỉ mỉm cười nắm tay nàng. Cảm giác rất ấm áp. 
- Cô nương, xin hãy ở bên hài tử của ta… 
- Hài tử của người… là ai? 
– Cô nương, hai đứa trẻ ấy đều đặc biệt, chúng đều là máu mủ của ta, cùng sinh vào giờ long mệnh, có điều long mệnh chỉ có thể là một người, cũng như ban đầu, ta không thể bảo vệ cả hai, vốn chỉ có một trong hai được sống. Nhưng ta không làm được chuyện hi sinh một trong hai, vì thế, nếu sau này, một trong hai là long mệnh thiên tử, xin cô nương hãy chăm sóc tốt và ở bên người còn lại. Cả hai đứa trẻ ấy bây giờ, đều từng trải qua rất nhiều đau khổ, xin hãy giúp ta để chúng được sống… 
Người phụ nữ chưa nói hết câu đã biến mất. 
- Người nói gì vậy? – Nàng cố gọi, nhưng xung quanh chỉ còn lại một màn đen. 
… 
… 
Nàng choàng tỉnh. Trong đầu đau ê ẩm. Câu chuyện trong giấc mơ hồ. Nàng không còn thể nhớ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chan-menh-thien-tu/102670/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.