Là nàng do từ lúc trên núi, có dịp nhìn kĩ gương mặt y, nên mới sinh ra ý nghĩ bản thân y cũng không phải là không có cách làm cho ngoại hình khá lên. Hơn nữa, thấy y có vẻ tội nghiệp, tự ti, nàng cũng muốn giúp y. Nàng không biết rằng mình đang làm một việc vô ích, trong lòng nàng vẫn thấy phấn khởi… 
Tính đến chuyện ngày mai, nàng sẽ tập trung nghiên cứu thảo dược làm đẹp, trong lòng nàng nghĩ đến chuyện có thể trở về. Nhưng làm sao để trở về, nàng cũng không biết. 
Nàng lấy ra từ trong cổ áo, sợi dây chuyền mà mặt của nó chính là mảnh ngọc bội mặt trăng kì là đó, chính nó là cơ duyên của mọi chuyện, nó đã kéo nàng đến đây. Có điều, sau này, mỗi lần nàng đưa nó ra trước mặt trăng thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra. Có lẽ nàng phải đi tìm mấy ông thuật sĩ, đạo gia, pháp sư thời này xem. Có điều, thời buổi loạn lạc này người tị nạn, kẻ đói thì nhiều, chứ những người như vậy kiếm đâu ra, chỉ sợ mất thời gian với lũ lừa đảo. Ngay cả lão thầy bói lần trước ở chợ, nàng cũng không còn thấy nữa… 
Nàng tắt đèn đi ngủ sớm, ngày mai còn phải đi giao một đống thuốc nữa… 
… 
… 
Hôm sau, nàng đi giao thuốc một mình, vì đậu nành gần đây cũng bận rộn hơn. Đường đi lối lại trong thành nàng cũng dần thành thạo. Giao xong gần hết chỗ thuốc, chỉ còn một bọc thuốc, được bọc gói cẩn thận, xem ra là thuốc bổ quý giao cho nhà giàu. Nàng đọc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chan-menh-thien-tu/102669/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.