Chương trước
Chương sau
Đêm. Nàng nhắm mắt nhưng không sao ngủ được.
Đôi mắt khép lại, vang lên trong đầu nàng những câu từ ấy, giọng nói của hắn, hơi thở của hắn khi ghé sát vào tai nàng, bóng dáng của hắn. Nàng cảm thấy bị ám ảnh bởi hắn, nhưng không hiểu tại sao, rõ ràng nàng khinh ghét hắn… Nàng tự nhủ thầm có lẽ con người nàng sinh ra đã yêu thích cái đẹp, cho nên mới bị ảnh hưởng như vậy.
Lần này hắn không giết nàng, không biết sau này thế nào, cũng có thể ác nhân đó sẽ ngầm tiêu diệt nàng. Cuối cùng nàng cũng chập chờn vào trong mộng.
Một giấc mộng, bắt đầu đẹp đẽ, nàng đang thả hồn vào một cánh đồng hoa bất tận.
Nào ong, nào bướm, nào gió, nào mây, tất cả xinh đẹp quyện hòa trước mắt.
- Nàng thích nơi này chứ? – Một thanh âm vang ấm áp lên từ phía sau nàng.
Nàng quay lại, mỉm cười hạnh phúc. Trong mơ hồ, nàng không thấy rõ mặt nam tử đó, nhưng không hiểu sao cảm giác lại rất bình yên, quen thuộc, nụ cười của người đó dường như cũng rất rạng rỡ…
Nàng xoay một vòng, xoay một vòng múa hát… Quay lại nhìn y.
Nàng giật mình, đập vào mắt nàng không phải là cánh đồng xinh đẹp đó nữa mà là một cảnh chết chóc thê lương, xung quanh nàng toàn máu, những tiếng kêu ai oán ghê rợn.
Nam tử đó, đã biến thành ác mỹ nam, tay cầm kiếm đẫm máu, ánh mắt sắc lạnh vô tình. Khi ánh mắt hắn chuyển sang nhìn nàng, tức thì nàng ớn lạnh giật mình, theo đó mà choàng mình tỉnh giấc.
- Trời ạ! – Nàng thấy trên trán có mồ hôi – Đến cả giấc mơ cũng bị ám ảnh…
Người ta thường bị ám ảnh bởi kẻ khác, nếu không phải do yêu thích thì ắt là do thù ghét, nàng vẫn biết như vậy. Nhưng nếu không phải nàng hận hắn, nàng cũng muốn cho rằng nàng bắt đầu chú ý đến hắn. Rõ ràng hành động hôm nay của hắn thật kì quặc, dù hắn không hại người, nhưng không phải vì thế mà nàng cảm động chứ, lại còn dáng vẻ u sầu khi nhìn phía sau hắn nữa, chắc do nàng là thiếu nữ đơn thuần, nhạy cảm mà thôi…
- Vân Anh! Là ai hại ngươi? Là ai muốn lấy mạng ngươi? – Nàng nghĩ lại chuyện đêm hôm đó mà còn hận.
Nàng trùm chăn cố ngủ tiếp. Nàng không biết rằng, đêm nay cũng có người khác không ngủ được.
Di Thiên Phủ.
Hôm nay hắn không nghe ca hát thâu đêm, cũng không màng tới lũ thê thiếp. Hắn chỉ một mình uống rượu bên hồ sen.
Vầng trăng tròn đầy, bóng trăng chếnh choáng dưới nước. Bóng trăng dưới nước cũng giống như bóng hắn trong màn đêm bấy giờ: mơ hồ, mộng mị, lẻ loi. Đôi mắt thẫm màu của hắn nhìn về phía trước vô thức.
Từ phía xa hắn, có một ả khẽ nép sau dương liễu, không dám lại gần. Đó là Hương Nhi, tiểu thiếp của hắn. Hương Nhi là người biết điều nhất, thường luôn cẩn thận, giữ ý, không dám làm hắn phật ý. Ả hiểu dù được hắn yêu chiều trong chốc lát nhưng nếu không biết giữ ý, hắn có thể ruồng bỏ. thậm chí xuống tay tàn nhẫn. Hương Nhi xem ra đã phải lòng hắn thật, có điều không như các phu nhân, thê thiếp khác luôn miệng và cố thể hiện thái độ rằng yêu thương hắn, hắn chẳng quan tâm đến chúng có thật lòng không nhưng thực sự chúng lại là đám đàn bà làm hắn coi rẻ nhất.
Yêu thương hắn ư? Một kẻ chỉ có danh mà không có mấy thực quyền, lũ đàn bà cỏ rác đó có thể sớm thay lòng đổi dạ. Hoặc chăng thì cũng là những kẻ ủy mị, yếu đuối.
Thế nên, Hương Nhi ôn nhu, biết điều là người mà hắn cảm thấy dễ chịu nhất. Nhưng xem ra hắn cũng không mấy coi trọng nàng, phàm là phụ nữ thì đều yếu đuối, ủy mị. Hắn không muốn có đàn bà làm điểm yếu của hắn. Việc của hắn sau này, những dự tính của hắn, nhất định không để thứ tình cảm yếu đuối làm vướng chân, đàn bà với hắn, nếu không để mua vui chốc lát, thì họa chăng cũng để lợi dụng mà thôi.
Hắn đã uống hết không biết bao rượu, nhưng không hề say. Hắn tự cười mình không lúc nào có thể say. Nếu hắn mất cảnh giác, có khi nào lại có kẻ đến giết hắn ngay?
Các hoàng huynh, hoàng đệ của hắn, tuy hắn hiện giờ không phải nhân vật nguy hiểm gì, nhưng cũng dè chừng hắn, nhất là từ lúc hắn sinh ra.
“ Long mệnh thiên tử ư?” – Hắn tự cười, nó là cái quái gì vậy.
Nhưng hắn căm hận thiên hạ này, nếu như hắn có mệnh thiên tử, nhất định bằng mọi cách hắn sẽ đoạt được, từng bước…
Thiên hạ này, những kẻ đã đối xử nhẫn tâm với hắn, những kẻ coi khinh hắn, sẽ đều phải trả giá.
Coi khinh? Hắn chợt nghĩ đến nữ nhân vừa rồi. Nàng ta rõ ràng không xem hắn ra gì. Nhưng nàng không giống lũ người biết và xem rẻ vị thế hiện tại của hắn, bởi trông nàng không giống người ở đây, đa phần giống người tiểu quốc phương nam. Ánh mắt nàng trong sáng, không toan tính, tựa như nước hồ thu trong trẻo. Tuy thái độ xem thường hắn nhưng ắt trong lòng nàng sợ sệt, bởi dù sao sinh mệnh nhỏ bé của nàng hắn vẫn định đoạt được. Hắn có thể thấy rõ đôi vai ấy run rẩy, thân hình bé nhỏ sợ hãi không dám cử động, nhưng ánh mắt kiên nghị không muốn chịu thua. Một nữ nhi vừa cương vừa nhu, vừa giống băng thanh khiết lại vừa giống ngọn lửa nhiệt thành, lần đầu tiên hắn thấy nữ nhân như vậy.
Hắn tự dưng bị ám ảnh bởi hình ảnh ấy, mái tóc nàng có mùi hương rất dễ chịu, hương thơm mà lần đầu hắn cảm nhận được cái đặc biệt dịu dàng, thoải mái còn lưu lại trong tâm trí lâu đến vậy. Tuy tóc nàng xổ tung, bộ dạng trông tầm thường của nàng trong khoảnh khắc nào đó đã thu hút hắn.
Một nữ nhân có ảnh hưởng đến tâm trí hắn như vậy, trong lòng hắn tự sinh ý nghĩ muốn chiếm hữu, nhưng lại sợ hãi mê lực, sợ chìm vào cạm bẫy. Nàng ta tốt nhất là không nên xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Thế nhưng, hắn vẫn nhìn nên vết sẹo trên bàn tay mình, bất giác tự cười.
Từ đằng xa, Hương Nhi lần đầu tiên thấy cảm xúc biểu lộ trên mặt hắn như thế…


Sáng hôm sau, Vân Anh phải dậy sớm cùng đậu nành đi hái thuốc, thời gian hái thuốc trên núi là lúc mà nàng có thể học cách nhớ và phân biệt các loại thảo dược.
Trên đường đi lên núi nhàm chán, dù nàng huyên thuyên thế nào, tên đậu nàng đó xem ra vẫn ngớ ngẩn ra, chỉ có khi hỏi về y dược, hắn mới đáp.
- Đậu nành! – Nàng ngồi gục xuống – Ta mỏi chân quá, sao lại phải đi xa như vậy?
- Phải đi lên núi… mới kiếm được thảo dược quý, cô nương… xin nhẫn nại…
Nàng nhìn y ngao ngán. Y bị thọt, đi lại không nhanh nhẹn, dễ dàng gì mà không hề phàn nàn. Đúng là con người sinh ra để sống khổ.
- Đậu nành, vậy ngươi mang túi thảo dược cho ta.
Đậu nành “ngoan ngoãn” xách thêm túi. Đi được một lúc, nàng lại yêu sách:
- Đậu nành! Ta không đi nổi, người thời đại này các ngươi quả thật vĩ đại!
- Cô nương, chỉ còn một đoạn …
- Ngươi cõng ta!
Tức thì đậu nành trợn tròn mắt ngạc nhiên. Gì chứ, nàng chỉ buột miệng nói đùa thế thôi, chứ biết chân y như vậy đâu có cõng được nàng, hơn nữa y có tình nguyện nàng chưa chắc đã muốn leo lên.
- Cô nương, nam nữ…
- Thôi khỏi, ta biết ngươi cõng cũng không được. Không phải ra vẻ thế đâu. Hừm, ngươi ra vẻ lễ nghĩa, chẳng nhẽ trong đời chưa từng động lòng vì nữ nhi, trừ khi, ngươi xem thường ta…
- Ta không có…
- Vậy sao? Ngươi nói xem, ta có xinh đẹp không?
- Cô nương… thực sự xinh đẹp.
- Thật sao? – Nàng nghe thấy vậy rất vui mừng, nhưng xem ra tên đậu nành ngốc này trả lời cho qua, ánh mắt y nhìn nàng lúc nàng hỏi vậy cũng không biến chuyển gì. Có thể hắn ngốc nghếch, chẳng biết gì là nữ sắc, cũng có thể thể nói để vui lòng nàng
Nàng biết, so với con gái thời hiện đại, nàng cũng được coi là dễ thương, ưa nhìn, lại có chút cá tính, nhưng tuyệt đối không giống các cô nương yểu điệu e lệ thời đại này. Mỗi thời quan điểm cái đẹp một khác, nhưng nàng cũng không phải quá bất mãn gì, chỉ hứng thú hỏi y thế thôi.
Cố gắng đi thêm một đoạn, nàng thấy một dòng suối trong vắt nằm giữa rừng. Cảnh sắc bờ suối thực sự thơ mộng, khiến nàng không khỏi xuýt xoa, có cảm giác như đang đi dã ngoại vậy.
- Cảnh đẹp thế này, không thể không dừng chân một lúc, đậu nành, ngươi thấy có phải không?
- Vâng!
Đồ đầu đất chẳng biết gì. Nàng mặc cho hắn ngồi trên bờ sắp xếp lại mấy lá thuốc mới lượm được, nàng một mình xắn y phục lên đầu gối, nhảy xuống nước. Dưới ánh nắng, đôi chân trần trắng mịn của nàng, làn da, gương mặt của nàng như đang lấp lánh. Tiếng cười vui vẻ của nàng hòa vào tiếng gió, tiếng nước, tiếng chim chóc hát ca.
Thỉnh thoảng, nàng lại ngó ra chỗ tên đậu nành. Hừm, dường như y chẳng bận tâm đến nàng, dường như ngắm nhìn nàng một chút cũng không, liệu trong mắt y nàng còn là nữ nhi không nữa, hay y từ nhỏ biết thân biết phận, không dám mơ tưởng gì, nên không dám ngắm nhìn nữ giới.
- Đậu nành, ta muốn tắm suối! – Hừm, nàng bực mình rồi đấy, nàng thử xem phản ứng của tên đần độn này thế nào.
Đậu nành biết thân biết phận vội vã thu dọn rồi bỏ ra chỗ khuất xa.
- Ngươi mà nhìn trộm thì chết với ta! – Nàng dọa.
Thật ra nàng đâu có muốn tắm suối, chỉ muốn thử hắn thôi, vậy mà đến chút phản ứng cũng không có, là hắn không xứng làm nam nhi, hay nàng cả sức hút với một nam nhi tầm thường cũng không có? Chả có gì thú vị hết, hắn đến một người đàn ông bình thường cũng không bằng, đã xấu xí, còn nhu nhược, lúc nào cũng ra vẻ tội nghiệp, đi với hắn, nàng chẳng cần chút đề phòng nào.
Đang suy nghĩ thì nàng thấy dưới chân nàng có cái gì đó.
Rắn! Một con rắn đang chực cắn nàng.
Sợ hãi, nàng lùi lại, nhưng con rắn đã phập vào chân nàng một cái. Nàng hốt hoảng, bước hụt trên phiến đã trơn, ngã xuống, mình mẩy ướt hết. Quá kinh hãi, nàng chỉ biết hét lên trong khi chân tay đang chới với giữa nước.
- Cứu!
Trước khi nàng ngất đi hoàn toàn, nàng chỉ thấy cơ thể tê liệt.
Nhưng nàng không dễ dàng chết như thế. Từ đằng xa, đậu nành chạy lại vội vã. Y nhanh chóng tháo y phục ngoài, nhảy xuống nước. Y bế nàng lên. Lúc đó, nàng đã ngất xỉu.
- Vân Anh! Vân anh cô nương!
Nước từ trên mái tóc ướt đã bết lại của y nhỏ ròng ròng xuống gương mặt. Vội vã nhảy xuống cứu nàng, y chẳng kịp suy tính gì, đến lúc hô hấp nhân tạo cho nàng xong mới giật mình, toan quay mặt đi. Nhưng nàng đã ho khụ khụ, nôn ra bao nhiêu nước. Đôi mắt cay xè, mơ màng của nàng vẫn đang nhòe đi.
Là ảo giác hay sao mà nàng nhìn thấy dường như có gương mặt anh tuấn mỹ lệ mờ ảo trước mắt. Không phải là đậu nành đen sao. Nàng muốn mở to mắt ra, nhưng lại thấy đầu óc tê liệt, có lẽ độc của rắn đã ngấm, nàng lại ngất đi, chỉ nghe láng máng tiếng gọi thất thanh.


Một lát sau, bên con suối, một đống lửa được đốt. Nàng vẫn nằm trên đùi y, chưa tỉnh lại, vết thương rắn cắn đã được xử lý, xem ra độc tính này không gây nguy hiểm cho tính mạng, chỉ gây hôn mê mà thôi.
Nàng mơ mơ màng màng, thỉnh thoảng lại nói mơ vài câu. Đậu nành nhìn nàng chăm chú một cách khó hiểu. Y đặt tay lên mặt mình.
- Hi vọng nàng không nhìn thấy dung mạo này của ta… – Y thở dài.
Vừa này không phải nàng nhìn nhầm, vừa nãy không hẳn đậu nành xấu hổ vì hô hấp nhân tạo cho nàng, là hắn chợt nhận ra hắn nhảy xuống nước, lớp hóa trang trên mặt đã bị trôi mất, sợ rằng nàng nhìn thấy.
Y, không phải là một nam tử xấu xí. Y cũng không ngốc, điều này nhất định nàng không thể biết.
Hôm nàng xông vào phòng y lúc nửa đêm, là do lúc đó y đã không hóa trang, bất đắc dĩ không còn cách nào phải tắt nến, trùm chăn.
Y, không phải không để ý đến nữ nhi, nàng cứ hồn nhiên trước mặt trêu chọc, khiêu khích y, khiến y không dám nhìn thẳng vào nàng. Nhưng nàng không hề biết y vẫn âm thầm chú ý nàng. Còn rất nhiều điều mà y buộc phải giấu nàng.
Nhất là một sự thật mà mãi mãi nàng cũng không nên biết: Y, chính là người đêm tối hôm đó, chính y.
Nhưng nàng lại nhầm y với kẻ đó, kẻ có dung mạo giống hệt y, Di Thiên vương Hạ Tử Thiên.
Dĩ nhiên, vì Tử Thiên là huynh đệ song sinh của y, có lẽ sự tồn tại của y, hắn cũng không biết và mãi mãi không nên biết, sự tồn tại của y hiện giờ.
Hôm nàng gặp Tử Thiên, đó mới là lần đầu nàng gặp hắn, thật may nàng cũng không có cơ hội đề cập chuyện đêm hôm đó trước mặt hắn.
Lý do gì ư? Tại sao y đã muốn trừ khử nàng rồi lại cứu nàng? Tất cả chuyện này thực sự là một quẩn khúc lớn, không dễ gì giãi bày.
Y chỉ nhớ, cô nương kì lạ là nàng hôm đó. Y đã nhìn nàng, nhìn ánh mắt vô tội và thái độ kì quặc của nàng, cách mà nàng ăn nói, thần thái của nàng, nhất thời trong lòng y cảm thấy nàng không phải là kẻ ác, trong lòng đã có ý muốn nương tay, tuy nàng có thể là mối nguy hại cho thân thế của y bại lộ. Nếu bại lộ, ắt không chỉ y mà mọi người liên quan đến y cũng sẽ liên lụy đến tính mạng. Từ khi sinh ra, y lẽ ra đã không có quyền sống như người bình thường, chỉ vì y là song sinh, là điềm tối kị trong hoàng tộc, lẽ ra cả y và Tử Thiên đều không thể sống.
Hoàng tộc nước Hạ, cứ sinh ra song sinh là điềm ác, trong hoàng tộc sẽ nhiều người lâm nạn, chết chóc, thiên tai liên miên. Song sinh còn mang số khắc thân phụ, thân mẫu, hại phụ mẫu, huynh đệ. Đáng buồn cười thay, lời tiên tri về Long mệnh của cổ nhân, lại trùng vào giờ sinh của hai đứa trẻ song sinh, thật oan nghiệt. Cũng vì đó mà bao biến cố sinh ra….
Đã có bao nhiêu người y yêu quý vì sự sống của y mà hi sinh, chỉ nhẫn tâm một chút thôi, y có thể dẹp bỏ mối nguy hại là nàng đêm đó. Y đã phân vân.
Ngã từ dốc đó xuống, với độ cao đó, nàng có thể không chết được. Y biết vậy. Y đã nhẩm trong đầu lúc đẩy nàng xuống rằng, coi như là số mệnh, nếu nàng là người tốt, trời đất sẽ phù hộ nàng, còn y sẽ dốc sức dùng y thuật của mình cứu chữa nàng…
Y thuật mà y bí mật nghiêm cứu trong bấy năm trời, không ai ngờ rằng cũng đã chẳng còn thua kém lão y sư, với tư chất trời phú của y, cộng với sự cần mẫn học hỏi ngày ngày…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.