Nói nôm na là, miễn Nhạc Dương không bị tổn thương thì sao cũng được.
"Đúng rồi, sắp tới là quốc khánh, cậu có về nhà không?"
Nhạc Dương giật mình, nhưng rất nhanh đã đáp: "Có."
Hôm qua bà ngoại còn gọi điện thoại hỏi cậu, cậu nói sẽ về
Tào Minh liền nói: "Như vậy cả phòng chúng ta đều về hết."
"Ừm."
Nhạc Dương đáp nhẹ một tiếng, không để lộ ra cảm xúc nào.
"Dương Dương, cũng đã trôi qua khá lâu rồi, con không định làm lành với bố mẹ sao?"
Bà ngoại ở trong điện thoại hỏi cậu.
Nhạc Dương cầm điện thoại đứng ở ban công lầu ba, mơ màng nhìn khuôn viên trường tối om, một lúc mới nói:
"Bà ngoại, không phải con không muốn làm lành với họ, mà là họ... Có lẽ cũng không cần đứa con trai dị loại như con."
"Dương Dương, không được nói như vậy."
Bà ngoại nghiêm khắc răn dạy cậu.
Nhạc Dương cười méo sẹo.
Cậu còn nhớ lúc trước khi biết việc này, cậu bị bố mẹ cự tuyệt không nhận, ông bà ngoại mang cậu về còn rất hoang mang, không rõ đồng tính là cái gì, gay là cái gì. Qua hai năm, tới bây giờ ông bà mới xem như nhìn được một góc của thế giới kia, chấp nhận tính hướng của cậu mới có thể nói như vậy.
Nhạc Dương nhắm mắt, đặng nói: "Bà ơi, họ còn có thể có đứa con bình thường khác. Con có ông bà ngoại là đủ rồi. Nếu họ không muốn chấp nhận đứa con này, con cũng không định làm họ ghê tởm."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-anh-trong-giao-dien-game-online/3579495/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.