Chương trước
Chương sau
Những người đã hiểu anh không hề khuyên nhủ, chỉ im lặng hỗ trợ.

Nhưng Nhạc Dương... Cho dù cậu có hiểu cũng sẽ không thờ ơ.

Làm cừu nhân Nhạc Dương quả thật không cần bật pk dã ngoại, chỉ cần nhấp vào tuyên chiến với tên kia là có thể đánh lại hắn. Trước đây cậu hầu như không đánh trả, bởi vì biết có đánh cũng không giết được, cậu cũng không có tâm lý hơn thua. Nhưng bây giờ không giống. Trong khi Gặp Thần Giết Thần đang nổ lực bảo vệ cậu, trả thù cho cậu, Nhạc Dương thể ngồi im không đánh trả, mà còn không được để mình bị giết chết.

Giữa biển người, cậu linh hoạt bám theo sau lưng Gặp Thần Giết Thần cho nên cậu liền thấy tên kia theo tầm mắt của anh. Có thể không cướp được đầu người của hắn nhưng có thể tạo phiền toái cho hẳn, khiến hẳn bối rối, sau đó bị đại thần giết chết.

Hai người gần như đã quyết định bỏ qua boss, chỉ cần tên kia xuất hiện liền lao vào đánh.

Có Lá làm hậu thuẫn hai người luôn luôn đầy máu. Máu của Gặp Thần Giết Thần dày, miễn không bị boss đánh thì mấy skill lan xung quanh không cấu thành bao nhiêu phiền toái cho anh cả. Cứ như vậy, tên kia từ thợ săn trở thành con mổi.

Vốn hắn còn muốn tranh thủ giết boss bây giờ cứ xuất hiện là chết. Muốn ẩn thân lại bị Định Hải Thần Châm của

Hòa Thượng làm hiện ra. Nếu hắn là phái tay dài thì có lẽ còn có khả năng né tránh Định Hải Thần Châm. Nhưng hắn là phái tay ngắn, phải lại gần boss mới đánh boss được, mà Hòa Thượng lại đem Định Hải Thần Châm đặt ở gần boss. Hai người Nhạc Dương xác định rõ hẳn sẽ xuất hiện xung quanh boss nên hẳn vừa hiện lên liền bị đề đánh. Bá Nhạc cũng sắp bị đánh thành Bã Đậu rồi. Hẳn tức gần chết, lần tiếp theo nằm hẳn liền nhắn tin cho Gặp

Than Giet Than. G'

À... Vì sao không nhắn cho Nhạc Dương thì là vì trong mắt hắn Nhạc Dương quá yếu, không là gì cả, tùy hắn đánh giết. Kẻ làm ác bá chỉ sợ kẻ mạnh hơn mình, có thể giết mình mà thôi.

Bá Nhạc nói với bạn: (Ông anh, vì sao giết tôi vậy??) đ°

Trác Mục nhìn chằm chằm vào thi thể dưới chân ba giây, sau đó cũng không quan tâm mật âm kia mà chạy đi đánh boss.

Trên màn hình của Bá Nhạc không còn nhìn thấy hình ảnh của anh nữa, lại thấy anh không trả lời, hẳn tức muốn quăng chuột, nhưng lại mang tâm lý may mắn tốn chút vàng hồi sinh tại chỗ, tranh thủ đánh xong mười phần trăm sát thương đủ về đổi phần quà thôi cũng được, không cần lấy một trong mười vị trí trên bảng sát thương*.

*Vị trí càng cao thì thưởng càng nhiều.

Nhưng hắn nghĩ quá đẹp.

Hắn vừa đứng dậy, còn chưa kịp hồi máu nhưng ít nhất cũng có ba mươi phần trăm máu sau khi hồi sinh tại chỗ chưa kịp nhìn rõ đã lại nằm.



Rẩm!

Tiếng con chuột bị ném mạnh phát ra một tiếng động dữ dội cùng với tiếng chửi thể thậm tệ trong một căn phòng nào đó.

Còn Trác Mục thì cười lạnh tanh thản nhiên quay xe về đi đánh boss.

Dương Dương Khoái Nhạc: [Có phải hắn đã tức thành con cá óc nóc rồi không? Em cảm thấy vậy đó.]

Bên trong từng câu từng chữ đều có cảm xúc hoan hỉ lan tỏa, khiến người bất giác cũng bị nó lay động.

Trác Mục mỉm cười.

Gặp Thần Giết Thần: (Tranh thủ đánh boss.)

Dương Dương Khoái Nhạc: (Vâng!)

Trong lúc Nhạc Dương quay lại đánh boss, Trác Mục lại lạnh lùng gõ bàn phím.

Bạn nói với Bá Nhạc: [Ai bảo mày giết Dương Dương Khoái Nhạc?)

Bá Nhạc nói với bạn: [Mày giết tao là vì nó!?) (2°

Bạn nói với Bá Nhạc: [Không nói cũng được, gặp một lần giết một lần. Đừng ôm tâm lý may mắn, một cái Truy Tung Phù không đủ thì còn có mười cái.] (2)

Bá Nhạc nói với bạn: (...]

Mẹ nó, bá đạo như vậy.

Nhưng chính là người ta mạnh hơn hắn, tựa như hắn ỷ hắn mạnh hơn Nhạc Dương cho nên mới càn quấy như vậy. Này là bị gậy ông đập lưng ông thôi.



Cuối cùng Bá Nhạc vẫn thỏa hiệp. Bởi vì hắn còn muốn chơi game.

Bá Nhạc nói với bạn: (Là Mẫu Đơn Khai Đường nhờ tao giết nó.)

Đôi mắt Trác Mục khẽ híp lại nguy hiểm.

Bạn nói với Bá Nhạc: (Nhờ?)

Bá Nhạc nói với bạn: (Đúng.)

Hắn bực bội gãi đầu. Cũng chính vì nhờ cho nên hắn chết nãy giờ mới càng khó chịu mà quyết định nói thắng ra.

Ban đầu hắn vốn không coi trọng chuyện này, chỉ xem như thuận tay, rảnh thì giết một cái thôi. Không nghĩ tới cuối cùng lại dẫn đến sát thần này. Vậy mà ả Mẫu Đơn kia nói Dương Dương Khoái Nhạc chỉ là một người chơi quèn không có hậu thuẫn. Người ta quèn thật, nhưng mẹ nó!

Bá Nhạc nói với bạn: (Cô ta nói nó bắt nạt mình.]

Trác Mục nhướng mày.

Bạn nói với Bá Nhạc: (Cho nên đây là hậu quả của hành vi ga lăng dại gái?) Tỏ)

Bá Nhạc nói với bạn: (...)

Mẹ nó, nhất tiễn xuyên tim mà.

Trác Mục chẳng thèm quan tâm hắn cảm thấy thế nào.

Bạn nói với Bá Nhạc: (Bỏ boss, tao sẽ tha cho mày lần này.)

".."

Bá Nhạc thật muốn chửi mẹ nó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.