Khuôn mặt của Chung Tình lập tức nở một nụ cười rạng rỡ. 
Tiêu Vong Vân nhìn nụ cười trong trẻo không có chút tạp chất ấy, không kìm được mà cười nhẹ: "Tên của ngươi là gì?" 
Chung Tình sững sờ trong chốc lát. 
Nàng lắc đầu: "Ta không có tên." 
Nàng không có bất kỳ một ký ức nào về quá khứ, theo như Chung Tình đoán thì chắc là thân thể này vừa mới hoá hình. 
Nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân cao hơn mình nửa cái đầu: "Ngài đặt tên cho ta đi." 
Tiêu Vong Vân liếc nàng một cái, nhận thấy bề ngoài Chung Tình duyên dáng, ánh mắt lanh lợi, ngẫm nghĩ rồi nói: "Vậy ngươi tên Kinh Hồng đi?" 
"Kinh Hồng?" 
Chung Tình lẩm bẩm lặp đi lặp lại cái tên đó hai lần, nụ cười trên mặt nàng càng thêm rực rỡ: "Cảm ơn ngài." 
Nàng nhìn Tiêu Vong Vân: "Ngài biết tên của ta, đổi lại ta cũng muốn biết tên của ngài." 
Tiêu Vong Vân chớp mắt, đột nhiên cảm thấy trải nghiệm này thật mới lạ. 
Từ nhỏ hắn đã có tốc độ tu luyện nhanh hơn rất nhiều so với bạn cùng lứa nên những người đó chưa bao giờ đối xử với hắn như một người đồng trang lứa. 
Mà những vị trưởng bối có tu vi cao hơn thì luôn nhìn hắn với ánh mắt như nhìn một đứa trẻ tài giỏi có tương lai định sẵn vượt qua mình hơn là nhìn một vãn bối. 
Sư phụ của hắn - Vô Trần đạo quân cũng không bao giờ hỏi những vấn đề phàm tục này, ngoài việc chỉ bảo công pháp tu luyện thì chẳng nói chuyện nhiều. 
Rồi về sau, khi hắn trở thành 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-truy-tim-tinh-yeu/1055311/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.