Và trong đám mây trắng lẫn sương mù dày đặc này, một bóng người cũng màu trắng lặng lẽ ngưng tụ thành. Chung Tình vừa mở mắt ra thì ánh mắt đã nhìn thẳng vào người đứng đối diện mình. Cô gần như ngừng thở trong tích tắc. Một người quá đẹp! Dung mạo của hắn dường như là sự hội tụ của toàn bộ linh khí trời đất, không có gì là không hoàn hảo, đẹp đẽ. Khí chất của hắn còn dịu dàng hơn làn gió nhẹ trong núi, thuần khiết hơn cả vầng trăng hoàn mỹ giữa biển cả. Nàng thẫn thờ nhìn nam nhân trước mặt, chỉ cảm thấy từ tận đáy lòng trào dâng cảm giác thân thiết với hắn. Lúc này, Tiêu Vong Vân cũng mở mắt ra như thể cảm nhận được điều gì đó. Hắn nhìn thiếu nữ trước mặt. Ánh mắt của nàng khiến Tiêu Vong Vân liên tưởng đến con nai trắng trên đỉnh Lâm Tiên rất thích gần gũi với hắn.
Ánh mắt Tiêu Vong Vân dịu lại, hắn hỏi nhỏ: "Ngươi là ai?" Chung Tình bừng tỉnh, nhìn lại hắn, không khỏi có chút đỏ mặt lắc đầu: "Ta không biết." Nàng không nói dối. Nàng chỉ mới đến thế giới này, còn chưa có thời gian nói chuyện với hệ thống nên thật sự không biết mình là ai. Nghĩ đến đây, nàng vội vàng bắt chuyện với hệ thống: "Hệ thống, thân phận của ta ở thế giới này là gì?" Hệ thống không trả lời. Ngược lại, Tiêu Vong Vân suy tư nhìn nàng: "Ngươi đang nói chuyện với ai?" Chung Tình giật mình, ngẩng đầu lên vô tội nhìn hắn, dáng vẻ như thể nàng không hiểu hắn nói cái gì. Loại ánh mắt ướŧ áŧ này khiến Tiêu Vong Vân không cách nào lạnh lùng được. Hắn cẩn thận cảm nhận một chút mới chắc chắn xung quanh đây không có hơi thở của kẻ khác. Hắn cũng tự tin về đỉnh Lâm Tiên của mình, không thể có chuyện người khác bí mật lẻn vào đây được.
Chẳng lẽ linh khí dao động vừa rồi chỉ là ảo giác? Tiêu Vong Vân nhớ kĩ chuyện này, lại nhìn Chung Tình tiếp. Vậy câu hỏi đặt ra là làm thế nào mà thiếu nữ này xuất hiện ở đây được? Hắn hoàn toàn tự tin, không ai có thể đi lên đỉnh Lâm Tiên khi chưa thông qua nhận thức của mình. Mà thiếu nữ này lại xuất hiện trong nhận thức của hắn, tức là tồn tại cạnh hắn từ lâu. Xung quanh không có dấu vết nào của truyền tống trận. (*) (*) Trận pháp dịch chuyển không gian. "Ta… Ta cũng không biết, lúc mở mắt ra thì đã ở đây rồi." Hình như Chung Tình nhận ra những gì hắn nghĩ nên mở lời trước. Tiêu Vong Vân cũng cảm thấy hơi thở của đối phương rất gần gũi thân thiết. Chẳng lẽ là linh vật nào đó hoá hình? Nhưng hắn không thể nhìn thấy bản thể của người kia. "Ta không thể giữ người ngoài ở đây. Ngươi cầm ngọc giản của ta rồi đi tìm chưởng môn đi." Hắn suy nghĩ một chút rồi nói.
Chưởng môn sẽ sắp xếp ổn thỏa vị trí cho nàng. Nhưng làm gì có chuyện Chung Tình đồng ý? Đương nhiên là nàng muốn ở lại với nam chủ! Ngay khi Tiêu Vong Vân xoay người thì nhận ra tay áo của mình bị kéo. Tốc độ rất nhanh! Hắn ngạc nhiên nhìn Chung Tình. Mặc dù hắn ta không cảnh giác nhưng cả đại lục Thiên Nguyên cũng chả có mấy người có thể bắt được hắn. Chung Tình nhìn hắn với ánh mắt vô cùng đáng thương: "Ta không muốn rời khỏi, ta muốn ở lại đây với ngài." Nàng cảm thấy hơi thở của đối phương có sức hấp dẫn với mình, thân thể này chắc chắn có liên quan gì đó đến nam chủ. Tiêu Vong Vân không thể cưỡng lại ánh mắt ấy. Hắn không biết tại sao mình không thể cứng rắn trước thiếu nữ này. Hơn nữa vừa nhìn thấy tốc độ của đối phương, hắn đột nhiên thay đổi quyết định --- tốt hơn hết là phải giữ lại bên cạnh mình. Không cần biết mục đích nàng đến đây là gì, cứ đặt nàng dưới tầm mắt của mình là an toàn nhất. "Được rồi, ngươi có thể ở lại."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]