Edit: Diệc Linh Pisces
Chung Tình nghe vậy thì nhìn xuống phía dưới.
Những bóng người dày đặc dưới chân núi giờ đã trở thành những đốm đen khó thấy, không ảnh hưởng đến bất kỳ tầm nhìn nào.
Điều khiến Chung Tình phải mở to mắt là một hồ nước màu xanh lam.
Cái hồ đó rất lớn, lớn đến nỗi cho dù Chung Tình có nhìn từ trên cao như vậy đi chăng nữa thì cũng không thể nào thấy được điểm cuối của hồ là đâu.
Trong mắt Chung Tình lúc này, hồ nước giống như một viên ngọc thạch khổng lồ có màu xanh trong vắt, toát ra vẻ mỹ lệ.
"Quá đẹp!" Chung Tình thốt lên một cách kinh ngạc.
Tiêu Vong Vân nhìn thấy nét ngạc nhiên trên gương mặt nàng, bất giác nở nụ cười: "Điều bất ngờ thực sự còn chưa bắt đầu."
Hai người đang trò chuyện rất ngọt ngào thì giọng nói giễu cợt của nam tử xinh đẹp lại vang lên: "Nghe nói Lâm Tiên chân quân ăn gió uống sương, là một trích tiên không bao giờ nhuốm khói bụi trần gian, vậy mà không ngờ vẫn có một ngày phải tốn hết lòng dạ đi mua vui cho đàn bà."
Chung Tình cau mày.
Nàng quay lại nhìn hắn.
Trông rõ đẹp mà sao cái miệng lại khiến người ta khó chịu thế này.
"Ngươi là ai?"
Khổng Tước Vương kia chỉ liếc qua Chung Tình, sau đó khịt mũi không nói gì.
Thái độ coi thường bộc lộ hẳn ra ngoài.
Chung Tình không hề tức giận, chỉ quay lại hỏi Tiêu Vong Vân: "Chàng có quen hắn không?"
Tiêu Vong Vân lắc đầu: "Chẳng qua là từng gặp một hai lần."
Chung Tình che miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-truy-tim-tinh-yeu-tieu-yeu-tinh/3802920/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.