Nhìn cô gái nhỏ rũ người nghiêng đầu tựa vào vai mình, hai má đã đỏ hết lên vì men rượu, thỉnh thoảng lại thút thít gì đó nghe không rõ, Tiểu Hy bất lực ôm lấy bờ vai mảnh mai, ra sức xoa dịu cô.
Dù mới tiếp xúc một vài lần, nhưng Tiểu Hy cảm nhận được cô gái đến từ Lục thành này rất dễ gần, lại chân thành. Thực tâm trong lòng cũng rất quý mến Hàn Giai Tuệ, cho nên lúc này nhìn cô buồn rầu uống đến say mèm như thế cũng thấy đau lòng.
Chỉ là Tiểu Hy cũng không biết phải nói mấy câu an ủi thế nào với cô, trong đầu còn đang lựa lời dỗ dành thì nhìn sang đã thấy có gì đó che khuất ánh đèn vàng. Bóng đen phủ trên khoảng không giữa họ một màu tối tăm. Tiểu Hy ngẩng lên, chưa kịp định hình đã bị một phen hoảng hồn. Mở miệng nhưng lắp bắp mãi không thành tiếng, cứ như bị mắc thứ gì trong cổ họng, vội vàng dùng chân đá đống vỏ lon vào góc, vụng về giấu đi
"Ph... Phong... Phong tổng"
Trời đất quỷ thần!
Vừa mới nhắc đã liền xuất hiện.
Lần này tiêu đời chắc luôn. Chỉ mong Phong tổng không nghe thấy mấy lời càn quấy Hàn Giai Tuệ vừa mới trút ra.
Không biết người làm lên tội là ai nữa, Tiểu Hy hết nhìn Phong tổng thâm trầm trước mặt rồi lại nhìn sang Hàn Giai Tuệ ngây ngốc bên cạnh. Phong Thừa Vũ lạnh mặt, khiến Tiểu Hy run hết sống lưng, bất động ngồi đó, đến thở mạnh cũng không dám.1
Cũng may, tảng băng đó vừa bước đến đã đánh mắt ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-sao-em-co-the-me-nguoi-den-the/458265/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.