Hàn Giai Tuệ ngồi phịch xuống giường. Tại sao chỉ cách nhau có một cánh cửa, mà bộ mặt uy nghiêm, lạnh lùng, xa cách vời vợi kia đã bị đánh bay đâu mất. Chẳng lẽ là cánh cửa thần kỳ, bước qua liền có thể thay tính đổi nết? Anh bây giờ cứ như là một con người hoàn toàn khác vậy.
Chỉ tiếc là cô đâu dễ chịu thua anh như vậy.
Hàn Giai Tuệ buồn bã bày ra bộ mặt ủy khuất, sẵn tâm trạng ủ rũ lúc nãy còn chưa tan hết. Trông bộ dạng này, giống như một chú mèo nhỏ bị bỏ rơi, vừa đáng thương lại vừa tội nghiệp.
"Anh bắt nạt em"
Giọng nói có phần hơi lạc đi, đầy ẩn ức. Cô rũ cặp mắt phượng, nhìn xuống sàn nhà lát gỗ sang trọng.
Ơ kìa!
Sao lại thành ra thế này?
Người phụ nữ trước mặt anh, bị thương đến tái mặt tái mày cũng nhất định không rơi nước mắt, vậy mà anh mới trêu chọc một chút khoé mi đã long lanh nước.
Phong Thừa Vũ đưa tay lau vội khoé mắt ươn ướt. Nhẹ nhàng đặt bộ đồ mới mua vào tay cô, nhưng cô lại nhất quyết gạt ra
"Không phải anh muốn em không mặc gì à? Bây giờ em không cần nữa. Anh đã thấy vui chưa?"
Xem ra anh làm cô giận thật rồi.
Phong Thừa Vũ luống cuống không biết phải làm sao để dỗ dành cô gái này. Nói không cần là nhất định không cần. Cô cũng bá đạo thật.
"Là anh sai, đừng giận nữa nhé"
Dáng vẻ bối rối này của anh thực sự khiến cho người khác không thể nào ghét cho được. Trái tim cô cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-sao-em-co-the-me-nguoi-den-the/458195/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.