"Mà không phải mỗi tay, gương mặt cũng rất đẹp. Tôi đã sống từng này tuổi rồi, chưa từng gặp người nào đẹp trai như cậu ấy. Giữa đôi lông mày mang đầy sao trời, tuổi tác không nhiều không ít nhưng khí độ trầm ổn. Thật là một tuyệt tác, cái đẹp phát ra từ xương từ tủy"
Hàn Giai Tuệ im lặng, đôi môi đỏ mọng kéo cong lên thành một nụ cười tuyệt mỹ.
Đúng là ông trời khéo ưu ái anh, trên người không có chỗ nào là không đẹp cả. Từ đầu đến cuối đều đẹp đẽ đến khó cưỡng.
"Cô thật may mắn. Cậu ấy đối xử với cô dịu dàng như vậy, chắc hẳn rất yêu thương cô. Tình yêu tuổi trẻ của các cô các cậu thật đáng ngưỡng mộ. Muốn nũng nịu một chút thì liền nũng nịu, muốn giận dỗi một chút thì liền giận dỗi. Nhìn cô cậu thế này, tôi lại muốn trở về tuổi trẻ, yêu đương cuồng nhiệt một lần cho thoả"
"Dì à, không phải có thể nắm tay lúc sương giăng tóc bạc mới là niềm ao ước của những người trẻ tuổi sao?"
Không sai, những người trẻ như cô, nỗ lực nhiều thế, can trường làm tất cả, cũng chỉ vì mong mỏi lúc về già có chốn tựa nương, có người bầu bạn, có ngôi nhà nhỏ bên hiên trồng hoa, bão dừng sau cánh cửa.
"Cô nói đúng, nhưng mà cô gái ơi, nếu tuổi trẻ không cùng nắm tay nhau vượt qua giông bão, thì sao có thể má tựa vai kề lúc sương giăng tóc bạc chứ."
Hàn Giai Tuệ ngước mắt, nhìn nụ cười hiền hậu tươi rói trên môi vị bác sỹ ấy, trong chốc lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-sao-em-co-the-me-nguoi-den-the/458194/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.