Hàn Giai Tuệ chưa lái xe rời đi, cô hạ cửa kính, nhìn theo bóng lưng của anh bước vào sảnh tòa nhà. Đại sảnh sáng trưng, những chùm đèn pha lê rải thứ ánh sáng lấp lánh xuống thân hình đẹp như một bức tượng kiệt tác. Huyền ảo, mị hoặc, nhưng có phần đơn độc.
Cô tựa đầu vào ghế lái, khẽ thở dài. Không phải là cô không muốn tin anh, chỉ là bản thân cô không đủ dũng khí để bước vào một mối quan hệ yêu đương. Lúc cô nhìn thấy anh đi cùng một người phụ nữ khác, trái tim cô đã đau đớn như bị hàng ngàn mũi tên đâm xuyên qua nó. Không biết khi cô yêu anh rồi, nếu lỡ một ngày anh rời đi, cô sẽ chống chọi thế nào.
Chính những tổn thương từ lúc nhỏ dẫn đến tình huống là bản thân cô luôn cảm thấy sợ, sợ một tình yêu quá lớn dành cho một người mà đến lúc nào đó họ lại rời xa cô.
Có lẽ cô đã chứng kiến hết chặng đường đau khổ của Phùng Lộ Khiết, suốt những năm tháng thanh xuân chịu đựng đau khổ, giày vò vì một chữ "tình". Đến khi buông bỏ được nhưng trong tâm vẫn mang một chữ "hận". Vì thế, cô bây giờ, chỉ cần nhắc tới chữ "yêu" đã muốn chùn bước.
*************************
Không phải mọi khi Tổng giám đốc Phong thường đến công ty rất đúng giờ sao. Vậy mà bây giờ, giờ giấc thay đổi như chong chóng, không còn chút phép tắc gì. Đây đều là cố ý làm khó cô.
Mấy hôm nay, Hàn Giai Tuệ buộc phải làm tài xế bất đắc dĩ cho Phong tổng. Mỗi sáng sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-sao-em-co-the-me-nguoi-den-the/458183/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.