Hàn Giai Tuệ không liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp kia một cái. Quan điểm sống của cô là không ngừng nỗ lực, không ngừng hoàn thiện bản thân, giống như cánh chim hải âu, dù là bầu trời hay biển cả cũng có thể thoả sức vẫy vùng. Cho nên là cô gái kia có gương mặt mỹ nhân đến đâu cũng chỉ giống bình hoa quý, trông thì rực rỡ ngát hương, nhưng thiếu bàn tay chăm sóc lại không còn tươi tắn nữa.
Khi cô quay trở lại bàn ăn, cũng là lúc đầu bếp Kobayashi đang hoàn tất công đoạn cuối cùng cho món bò Snow Aging Wagyu A5 thượng hạng. Ông vắt mấy giọt nước cốt chanh vàng lên miếng thịt vân cẩm thạch được xém màu óng vàng. Chưa gì đã thấy mùi hương rất kích thích vị giác rồi.
"Nhìn kìa, đây là đang nấu ăn sao?"
Có lẽ vì câu hỏi đầy thán phục của Hàn Giai Tuệ mà động tác của đầu bếp càng điệu nghệ hơn. Đến cuối cùng trước mặt cô là một món ăn trình bày như một tác phẩm nghệ thuật đắt giá. Vẫn là Phong Thừa Vũ nhanh tay cắt thịt bò thành từng miếng vuông vức cho cô. Thịt tươi trên viên đá nham thạch núi Phú Sĩ nghe xèo xèo.
"Em trưa nay muốn tìm quán ăn Nhật cũng là vì nghe danh món bò thượng hạng này"
Phong Thừa Vũ biết điều đó, nên lúc cô ra ngoài, anh đã dặn ông Kobayashi đặt biệt chế biến món này cho cô.
"Thích thật đấy. Một chú bò thường xuyên được tắm nước ấm, massage, nghe nhạc giao hưởng của Mozart, em nghe nói còn được uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-sao-em-co-the-me-nguoi-den-the/3625896/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.