Chương trước
Chương sau
Một bóng dáng chậm rãi tiến vào một quán trà bên trong đế đô thành.
Mà trước đây không lâu, Mặc Ngưng Sơ vừa mới tra ra quán trà này có quan hệ với tư nghiệp của Cửu vương gia.
Người nọ đặt một viên hổ phách lên chỗ chưởng quầy, liền lập tức được nghênh đón vào một gian phòng bố trí bí mật trong biệt viện, mở ra cơ quan, hắn xác định bốn bề vắng lặng, mới chậm rãi đi xuống mật thất dưới sàn nhà.
Cửa đá vừa đóng, một cánh tay trắng noãn liền vươn tới từ đằng sau, vòng qua eo của hắn, kéo hắn về phía sau và dán chặt vào lưng hắn.
"Buông ra." Giọng nói của nam tử vô cùng giận dữ, lạnh lùng vươn tay, lôi cánh tay đang đặt ở eo mình ra, quay đầu, ánh mắt âm trầm nhìn người sau lưng kia trong mật thất vô cùng tăm tối.
"Ánh mắt tương đối làm cho người ta hoài niệm a..... Lưu Vân." Người sau lưng cúi đầu nở nụ cười, khóe môi khẽ nhếch, giống như một con hồ ly vô cùng giảo hoạt, nhưng hai mắt lóe sáng hàn quang, giống như một con sói hung ác tham lam, chờ lúc kẻ địch buông lỏng cảnh giác, lại nhào tới, xé nát kẻ địch.
Mà nụ cười kia càng hòa ái thân mật, thường thường thủ đoạn càng hèn hạ đáng xấu hổ.
Người này, quả thật chính là một hình mẫu tốt nhất.
"Cửu vương gia, điều ngươi giao ước với ta, dường như đã vượt ranh giới rồi." Mặc Lưu Vân tái mặt lại, quả thật khác nhau một trời một vực với hình tượng một công tử phong lưu phóng khoáng cười nói thường ngày.
"Trong nhà có tốt không?" Nạp Lan Ngôn không thèm để ý tí nào đến thái độ của hắn, hỏi một câu đầy ngụ ý.
Vẻ mặt Mặc Lưu Vân càng lạnh thêm một phần, sâu trong đôi mắt đã đóng băng lại: "Quả nhiên là ngươi."
"Lưu Vân, ngươi đang trách Bổn vương sao? Nếu không làm như vậy, làm sao có thể nhắc nhở ngươi, tài vật chảy vào mấy chỗ sản nghiệp ở đế đô kia đã không được như xưa? Lưu Vân, thập nhị đệ đệ ngu ngốc kia đã mất địa vị chủ đạo của việc buôn muối qua sông, ngươi cũng muốn như bọn họ, trì trệ không tiến, kéo Bổn vương lui về sau sao?"
Nạp Lan Ngôn nhẹ nhàng cười một tiếng có thâm ý khác: "Lưu Vân, có phải ngươi đã nhanh quên mất Bổn vương rồi hay không....." Ngón tay như bạch ngọc của y chậm rãi lướt qua cổ áo của hắn, lại thoáng đi xuống, dừng lại ở lồng ngực căng thẳng của hắn: “Ngươi đã từng ủy thân dưới người bổn vương, cầu xin Bổn vương muốn ngươi đấy....."
"Cửu vương gia quá khen, một cái chuyện xưa cũ đã lâu như vậy, ngài còn nhớ rõ ràng như thế." Mặc Lưu Vân lạnh lùng dùng một tay đẩy tay của hắn ra, trên mặt vẫn không hề gợn sóng như cũ, giống như là đã chết đi.
Nếu có thể, hắn sẽ tự mình giết nam nhân trước mắt này!
Lúc nhắm mắt lại mỗi đêm, trong cơn ác mộng hắn lại nhớ lại cái ngày chịu khuất nhục, xua đi không được, dây dưa như ma quỷ!
Nhưng nếu không phải là bởi vì mẫu thân..... Nếu không phải.....
Nạp Lan Ngôn cười: "Nhưng Bổn vương nhớ rất rõ ràng, vẻ mặt ẩn nhẫn lại quật cường của ngươi, thật sự đáng yêu hơn đám tiểu sủng vật ta nuôi rất nhiều....." Y chăm chú nhìn hắn, tựa như đang thưởng thức một con mồi tuyệt mỹ: "Bổn vương đúng là rất nhớ lúc ngươi không lưu loát lấy lòng ta rồi....."
Trên khuôn mặt không chút sóng gió của Mặc Lưu Vân rốt cuộc xuất hiện một vết nứt vỡ vụn, hắn ngẩng đầu lên, xương tay đã bóp ken két vang dội, lửa giận ở trong mắt xông thật nhanh, giống như ngay sau khi hoàn toàn giận dữ, sẽ mạnh mẽ đánh tan trói buộc của huyết dịch, dùng một quyền nghiền nát nam nhân trước mắt!
"Quá hung ác cũng không hay." Nạp Lan Ngôn nhún nhún vai. "Bổn vương cũng không thích tiểu sủng vật cắn người, Bổn vương thích thuận theo, thông minh, a..... Hài tử giống như tiểu muội muội Mặc Ngưng Sơ của ngươi vậy."
"Rầm!"
Vách tường sau lưng Nạp Lan Ngôn, đã bị một quả đấm nặng nề đánh xuống, hòn đá bể nát chậm rãi rơi xuống từ bốn phía, mà ở vị trí trung tâm, còn có vết máu lưu lại từ trên mu bàn tay sau khi hắn đấm mạnh,.
"Cửu vương gia, chuyện ngươi nói, ta nhất nhất làm theo, vì sao ngươi còn lần lượt làm tổn thương người nhà ta? Đây chính là cái ngươi gọi là giao dịch công bằng?" Hắn cực kì giận dữ, giọng nói cơ hồ gằn từng chữ ở bên tai Nạp Lan Ngôn, Mặc Lưu Vân chậm rãi thu hồi quả đấm, một giọt máu chảy xuống trên mặt đất, tràn ra thành một đóa sen huyết sắc tươi đẹp.
"Ta chưa bao giờ nói qua hai chữ công bằng." Nạp Lan Ngôn cười cười: "Từ khi mới bắt đầu, ngươi đã không có tư cách nói điều kiện với ta, nếu như ngươi không muốn cho tất cả mọi người biết, mẫu thân ngươi đã từng....."
"Câm miệng!!" Cuối cùng hắn không thể nhịn được nữa, chưởng phong ác liệt đánh xuống, Nạp Lan Ngôn mỉm cười dời đi mấy bước, tránh được.
"Muốn nói điều kiện với Bổn vương, vậy thì trước đó ngươi làm tốt bổn phận của ngươi đi." Nạp Lan Ngôn rất vô tội nói.
"Ngươi đừng mơ tưởng lại dùng mẫu thân uy hiếp ta!" Mặc Lưu Vân lạnh lùng nói.
"Nha....." Giọng điệu của Nạp Lan Ngôn có chút giống như cao lên, mang theo giảo hoạt của hồ ly nói: "Vậy xem ra, Bổn vương không giữ được Lưu Vân rồi, ngươi cũng nên đi đi, hai nơi sản nghiệp của Mặc gia các ngươi ở đế đô kia ngươi cũng lấy lại thôi, Bổn vương thấy ngươi tức giận như thế, quả thật không dễ chịu, hôm nay không có chuyện gì có thể trói buộc ngươi, ngươi được thả tự do, thích làm cái gì thì làm, cũng không biết Mặc lão phu nhân có thể chống đỡ được không, khi mà danh viện ở đế đô đưa bà vào hàng ngũ đề tài tán gẫu sau khi ăn xong, gặp phải đủ loại chỉ trỏ sau lưng, mắt lạnh quét qua, các quý phụ đế đô, mỗi một người đều mắt cao hơn đầu, hết sức coi trọng xuất thân....."
Mặc Lưu Vân nhíu chặt lông mày thật sâu, ánh mắt sắc bén như kiếm, gắt gao chỉ vào Nạp Lan Ngôn, hận không thể lập tức xé nát bộ mặt hèn hạ của y.
Mẫu thân hắn là nhị phu nhân Mặc gia, chính thê Mặc gia là tiểu thư danh môn dịu dàng hết sức có tu dưỡng, lúc sinh nhị ca Mặc Liên Thành, bị chẩn đoán lầm là không thể sinh con, thân thể yếu đuối, mới cho người tìm ở Giang Nam một nữ tử có tướng mạo phúc khí bổ sung vào hậu viện, mà cái người kia, chính là mẫu thân của hắn.
Sau khi sinh hạ hắn, chính thê Mặc gia lại kỳ tích mang thai một đứa bé, mà cái kỳ tích đó, chính là Mặc Ngưng Sơ.
Đáng tiếc bà lại bởi vì bệnh mà qua đời không lâu sau đó, mẫu thân lại mang thai Mặc Li, Mặc Huyền cũng không lấy vợ thêm nữa.
Mà trước kia mẫu thân chỉ nói với bên ngoài là tú nương Giang Nam, nhưng thật ra thì trước đó nữa, lúc còn nhỏ bà bị bán vào thanh lâu, tuy rằng là bởi vì tuổi quá nhỏ, còn không bị người vấy bẩn, hơn nữa bởi vì hầu hạ một vị cô nương bị đại quan nhìn trúng, thấy bà lanh lợi, thuận tiện mang theo làm nha hoàn hồi môn.
Sau đó cô nương kia chết bất đắc kỳ tử, bà cũng bị đuổi ra ngoài, lưu lạc ở Giang Nam, mới làm tú nương.
Cũng không biết Nạp Lan Ngôn nghe được tin tức từ nơi nào, còn dẫn theo nhân chứng cùng chứng cớ, ép người ta á khẩu không trả lời được.
Mẫu thân lớn tuổi, ở đế đô đều là miệng chó ăn thịt người, coi như phụ thân không ngại, chỉ sợ mẫu thân cũng không chịu nổi cười nhạo như vậy. Nhưng cũng là bởi vì hắn lo lắng như thế, mới từ hai năm trước khi bị Nạp Lan Ngôn uy hiếp —— sau đó liên tiếp rơi vào quỷ kế hắn bày ra!
_________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.