Cuộc sống mười tám năm ngắn ngủi của Mặc ngưng Sơ lại kết thúc trên giường bệnh.
Vận mệnh của thiên tài cũng ngăn không được sự triệu hồi của thần chết, trong ống dưỡng khí trong suốt, mùi máu tanh lan tràn, nhiễm đỏ cả đôi má xinh đẹp của cô, lông mi nhẹ nhàng lay động, giống như con bướm yếu ớt, chung quanh yên lặng, chỉ có âm thanh ở rất xa rất xa.
Đôi mắt đen nhánh như những vì sao, dù cô đã suy yếu đến mức nhìn không đến trần nhà quen thuộc, nhìn không rõ khuôn mặt đẫm lệ của người thân bên giường bệnh, nhìn không rõ từng đôi mắt thân yêu.
Chỉ đến khi chết mới để ngươi mang đi, ngươi cái gì cũng không phải, sinh mệnh yếu đuối giống như loài sâu bọ, cứ coi trời sinh dị bẩm, cứ coi tài hoa hơn người ở nhiều mặt, được cả thế giới biết đến thì sao, cũng không có cách nào để bản thân có thể sống tiếp.
Máu tanh ngòn ngọt trong miệng dường như cũng dần nhàn nhạt đi, mọi thứ đều biến mất, âm thanh, thị lực, tay, chân và cả cơ thể.
Mặc Ngưng Sơ dần dần nhắm mắt lại.
Cả đời cô không yêu, so với việc có chỉ số IQ cao hơn người mà bị phân tích nghiên cứu vi khuẩn qua biểu thức số học lặp lại mỗi ngày mỗi đêm giày vò đến già, còn không bằng mắc bệnh không thể cứu chữa được mà ra đi. May mắn có lẽ ông trời cũng nhìn thấy cô quá khổ, mà miễn cho cô một đời vất vả lao lực.
Bên ngoài phòng bệnh xa hoa, những chiếc xe sang trọng dừng từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-hoa-thuy-xem-tram-thu-phuc-nang/1577608/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.