Cư nhiên bắt một con chó không có khả năng phản kháng, ta khinh soái ca như ngươi. Đã vậy còn > ai là cầu cầu của hắn, cả nhà hắn mới là cầu cầu. Thầm nguyền rủa ba đời tổ tông nhà hắn, cư nhiên tạm thời cô không thể phán kháng, ai biểu cô cũng chỉ là một con chó con yếu ớt. Nằm trong lòng hắn thật ấm, trong một ngày này thật là mệt mỏi Lâm Ngọc Nhi có chút tham luyến cảm giác này bất giác ngủ đi. Xe ngựa vẫn như cũ chạy một đường về Lệ thành.
Bên trong xe, soái ca cũng đã ngủ. Lâm Ngọc Nhi nghe thấy như có ai kêu mình, giật mình tỉnh dậy. Hắn đâu mất rồi, cô nhớ mình vẫn nằm trong lòng hắn mà ngủ sẵn tiện chiếm một chút tiện nghi (bản tính háo sắc).
————————–oOo———————————
Một âm thanh vọng vào tai Lâm Ngọc Nhi, cô cứ nghĩ rằng là ảo giác cho đến khi cô xác định âm thanh này gọi mình. Trước mặt chỉ thấy một tiểu hài tử đang gọi cô “Lâm Ngọc Nhi, cô có thích bộ dạng bây giờ không?”
Lâm Ngọc Nhi ngạc nhiên kêu lên “A…Ngươi sao biết tên của ta?”
Tiểu hài tử ung dung thoải mái trả lời “Ta cái gì cũng đều biết, ngươi có gì thắc mắc không ta sẽ tốt bụng hảo hảo giải thích cho ngươi?”
Nguyên lai tiểu hài tử trước mặt là một bán tiên đang tu hành, còn tiểu cầu cầu là vật cưng của hắn. Chỉ vì cầu cầu đi lạc vô tình gặp được Lâm Ngọc Nhi đem về nuôi. Lúc ở trên đường tiểu cầu cầu do nhìn thấy hắn nên chạy lại mừng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-cau-cau-cung-muon-treo-tuong/1611601/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.