“Vì sao ngươi phải ngủ ở đây?” Nhìn Mộ Dung Tả Ý đang ngả ra đất trong phòng mình, Tư Diệc Hành nhớn nhác kêu lên.
Hắn không muốn cùng ngươi kia ngủ chung phòng. Vừa nhìn thấy Mộ Dung Tả Ý thì hắn thấy tâm phiền ý loạn, hận không thể đá văng ra ngoài. Thế nhưng vì sao lại như vậy thì hắn cũng không thể nói rõ ra được, chỉ là trực giác phản ứng mà thôi.
“Ta cũng không muốn a, thế nhưng chẳng còn cách nào khác, chỉ còn lại mỗi gian phòng này, ngươi chấp nhận chút nha. Ngươi yên tâm, buổi tối ta một là không ngáy hai là không nói mớ, sẽ không ầm ĩ làm phiền ngươi đâu.”
Nhanh tay nhanh chân trải cho mình một chỗ để nằm, Mộ Dung Tả Ý đi tới bên giường, không để ý tới cặp mắt Tư Diệc Hành vẫn hung hăng trừng mình, mỉm cười thay hắn đắp lại chăn. Sau đó, xoay người thổi tắt đèn, bản thân kéo hợp y nằm trên mặt đất. Không bao lâu sau hắn liền phát sinh tiếng thở đều đều nhu hòa, tựa hồ đã ngủ say.
Ai thèm để ý hắn có ngáy hay là nói mớ không cơ chứ. Tư Diệc Hành căm giận trừng mắt trong bóng tối không nhìn thấy nguời, khoảng không khiến bản thân tức đến mức muốn nổi cáu, nhưng một chút cũng không phát tiết được.
Nguyệt sắc như thuỷ, dạ sắc như mộng, không khí hơi lạnh có vẻ ngọt ngào trong mát, thoang thoảng mùi cỏ hương hoa đặc biệt có vào đầu xuân. Ban đêm mỹ lệ yên tĩnh như vậy, thích hợp nhất là ngắm trăng ngắm hoa, hoặc là cùng hai ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-xuan-phong-gian-gioi/42886/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.