"Tiểu Ngọc Nhi, muội có cảm thấy bây giờ rất yên tĩnh hay không?" Bảo Lam có thính lực hơn nói với Tiểu Ngọc Nhi đang tiêu diệt sườn nhỏ.
"Lam tỷ tỷ, nếu người tới thì bọn họ sẽ trở về báo cho chúng ta biết!" Tiểu Ngọc Nhi lại không biết "bọn họ" ném Tiểu Ngọc Nhi ra ngoài chín tầng mây từ lâu rồi.
"Muội ở đây chờ, ta đi ra phía trước xem xem!" Bảo Lam cảm thấy yên tĩnh như vậy không thích hợp lắm.
Bảo Lam ra khỏi phòng bếp, đi qua một hành lang dài được hoa lá quấn xung quanh từ đầu đến cuối, lại bay qua một khối núi giả, liền tiến vào Bách Hà Đường! Càng chạy lại càng yên lặng, nhất định là bọn người thái tử đã đến đây!
Nghĩ đến Tiểu Ngọc Nhi còn đang ở phòng bếp ăn ngon, Bảo Lam nâng trán không nói gì, thôi, vẫn nên mau đi về nói cho Tiểu Ngọc Nhi một tiếng đi!
"Đứng lại, ngươi là ai?" Một tiếng nói mang hương vị ánh mặt trời, ngăn bước tiến của Bảo Lam. Ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, Bảo Lam cùng thiếu niên đều mở to hai mắt, há to miệng, cũng có thể nhét quả trứng gà vào.Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.
"Lam. . . Lam Lam. . . Là ngươi sao?" Sau khi Băng Tịch ngẩn người thì cất giọng nói , nhưng vẫn không thể tin mình chỉ hứng thú muốn tìm tiểu nha hoàn trêu đùa một chút, không ngờ lại tìm thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong.
"Tịch, đúng là ngươi!" Bảo Lam xoa xoa hai mắt của mình rồi lại mở, trước mặt vẫn là thiếu niên cao quý như ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-vuong-phi-dieu-ngoa-kieu-ngao/1599112/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.