Kiến Mộc muốn trở về Đông Hải, tôi có chút không đành, anh ta chăm chú nhìntôi nói: “Hợp Hoan, hai trăm năm nay anh tới Đông Hải cũng rất có ích,thường có những vị tiên nhân tới long cung làm khách, nghe bọn họ vàlong vương nói chuyện còn hơn mười năm đọc sách. Mà em, cũng là ngườibạn thân thiết của anh, thành quả em có ngày hôm nay là không dễ dàng,có chuyện gì cũng không được bỏ bê tu hành, hi vọng mai sau chúng ta cóthể cùng nhau đứng trong hàng ngũ tiên tộc.”
Tôi không dám nghe tiếp câu chuyện, trong lòng thầm nghĩ: Em đây chỉ muốnđược sung sướng mà thôi, nếu thành thần tiên mà còn buồn khổ như lão thổ địa thế kia, vậy em cứ làm người là được rồi. Nhưng nhìn thấy ánh mắtkì vọng của Kiến Mộc, tôi tuy nghĩ vậy nhưng nào có thể nói ra, chỉ imlặng gật đầu.
Kiến Mộc mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu tôi nói: “Bảo trọng.” Nói xong theo gió mà rời đi.
Lòng tôi buồn rầu vô hạn, chậm rãi đến cạnh dòng suối trước mặt, ngồi xổmxuống vốc một bụm nước, uống vào miệng thấy ngọt lành mát lạnh. Vậy mớikhiến tâm trạng rối loạn trong tôi dịu đi phần nào. Dòng suối trên núinày có tên nước là suối Cam Lộ, chảy từ đỉnh núi khúc khuỷu mà xuống,vòng quanh đài ngắm sao, tiếc là gần như vậy nhưng cả nghìn năm nay, đây là lần đầu tiên tôi được thưởng thức mùi vị của nó. Trong nước có bóng, tôi tỉ mỉ ngắm kĩ gương mặt của mình, mới phát hiện ở trán bên phải cómột ấn màu trắng nhạt, trông giống như hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-vong-thu/3292617/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.