Núi Kì Bàn vẫn xinh đẹp như trước, ở đài ngắm sao này chớp mắtđã qua hai trăm năm.
Không có Kiến Mộc, hai trăm năm này với tôi như còn đằng đẵnghơn támtrăm năm trước. Nhớ đến vốn đã quen với tấm gương mẫu mực đứng trước mặt tôi ngày ngày tận tâm chỉ bảo bỗng đột nhiên biến mất, mỗi ngày trôiqua cảm thấy mờ mịt đến không thể nhìn nổi. May mà lão thổ địa không cóKiến Mộc làm bạn thì càng chăm sóc tôi kĩ hơn, bằng không tôi cũng cókhi buông xuôi tất.
Mấy ngày nay tôi thấy thật khẩn trương, kiếp nạn lớn đã sắp tớirồi.Những ngày tiêu dao khoái hoạt của tôi đã sắp chấm dứt, lòng dạ bắt đầucảm thấy không yên, ngày trước chứng kiến cảnh Kiến Mộc chịu sự hành hạkhổ sở đã để lại một bóng ma tâm lý rất lớn trong tôi. Không biết với tu vi của mình, tôi có thể chống đỡ được bao nhiêu ngày đây. Tôi bắt đầunhìn lại khoảng thời gian vô ích của mình ngày trước, gấp rút tu luyện,mặc dù là nước đến chân mới nhảy nhưng ít nhiều gì cũng khiến mình cảmthấy yên tâm hơn.
Kiếp nạn lớn rốt cuộc cũng đến. Phải khi chính bản thân mìnhchịu đựng,tôi mới thấy những ấn tượng khi nhìn giày vò Kiến Mộc của Kiến Mộc chảlà gì. Tôi thật sự bội phục Kiến Mộc, chịu sự đày dọa này mà anh ta nhất định không hề oán phận tiếng nào, trong khi tôi bây giờ muốn kể khổ màchẳng ai thèm nghe. Mỗi đêm chỉ có lão thổ địa đến đây, thường mang theo những thứ kì lạ gì đó cho tôi, như son môi chẳng hạn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-vong-thu/3292616/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.