Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166
Chương sau
Mạc Nhàn thực sự rất bất an, nhưng không có phương hướng, chỉ có thể ngóng chờ Tạ Đạo Vi nhanh trở về một chút, sắp trở thành hòn vọng thê rồi. Rốt cuộc ba ngày sau, Mạc Nhàn mới thấy được Tạ Đạo Vi trở lại. “Tỷ tỷ, mấy ngày nay ngươi đi đâu?” Nháy mắt Mạc Nhàn nhìn thấy Tạ Đạo Vi, lập tức vọt đến trước mặt Tạ Đạo Vi hỏi. Tạ Đạo Vi nhìn Mạc Nhàn liếc mắt một cái, cũng không có trả lời, Mạc Nhàn đi ra ngoài cũng không có hỏi qua mình, mình ra ngoài cần gì phải báo cho nàng biết? “Ta đi tìm Thủy Hương không báo với tỷ tỷ một tiếng là ta không đúng, tỷ tỷ không tức giận có được không?” Mạc Nhàn tự biết mình đuối lý, cũng không dám hỏi lại, việc cấp bách chính là nhận sai trước, miễn cho Tạ Đạo Vi lại tính sổ mình, mình chạy đi đâu tìm người bây giờ, nàng cảm thấy nên lén hỏi cha mình cách dưỡng cổ tìm người mới được, Mạc Nhàn thật sự không hy vọng có lần sau. “Chỉ là việc nhỏ mà thôi, có cái gì tức giận?” Tạ Đạo Vi giống như không quan tâm nói. Trong lòng Mạc Nhàn nghĩ, nếu thật là không để ý, cũng sẽ không đột nhiên biến mất ba ngày như vậy, rõ ràng chính là khẩu thị tâm phi. “Tỷ tỷ không có ở đây, ta không thiết ăn uống, tỷ tỷ không thấy ta đã gầy hết một vòng rồi sao?” Mạc Nhàn tố khổ nói. “Không phát hiện.” Tạ Đạo Vi nhìn thoáng qua Mạc Nhàn, khí sắc vẫn là cực tốt, nàng chưa thấy thân thể ai tốt như Mạc Nhàn, cho dù có nhịn đói mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề. “Thực sự, ta nhớ tỷ tỷ đến không buồn ăn uống, cũng không ngủ được, tỷ tỷ không trở lại, ta sắp tương tư thành bệnh luôn rồi.” Mạc Nhàn nói với vẻ mặt đáng thương. “Ồ” Tạ Đạo Vi bình đạm phản ứng ồ một tiếng, sau đó lại không quan tâm tới Mạc Nhàn nữa.” “Tiểu thư, ta mang Du Vân sắp xếp một chút.” Bạch Thuật nói với Tạ Đạo Vi. “Đi đi.” Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói, Bạch Thuật liền đưa mỹ nhân ốm đi sắp xếp lại một chút. Trong mắt Mạc Nhàn cũng chỉ có Tạ Đạo Vi, căn bản không thấy được người khác, lúc này mới phát hiện các nàng có đưa một mỹ nhân ốm trở về, tuy rằng cũng không tệ, nhưng sắc mặt quá tái, cứ cảm giác có thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào. “Nàng là ai vậy?” Mạc Nhàn tò mò hỏi Tạ Đạo Vi. “Bạch Thuật nhặt về.” Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói. “Nhìn thân thể hình như không tốt lắm.” “Nếu không phải gặp được chúng ta, sợ là nàng sẽ sống không qua được mùa đông năm nay, có thể được Bạch Thuật nhặt về, xem như là cơ duyên của nàng.” Tạ Đạo Vi nhẹ giọng nói, bệnh của Du Vân đại phu tầm thường không thể trị hết, chỉ có thể dựa vào dược liệu trân quý mới có thể duy trì được mạng sống, nên bị người nhà vứt bỏ, Bạch Thuật mới nhặt trở về. “Tỷ tỷ nhặt được ở đâu?” Mạc Nhàn lại hỏi, nàng chính là muốn biết mấy ngày này Tạ Đạo Vi đi đâu. Làm sao Tạ Đạo Vi không biết Mạc Nhàn muốn dò hỏi mình, chính mình sẽ cố tình không nói cho nàng biết, nên Tạ Đạo Vi chỉ cười như không cười nhìn Mạc Nhàn một chút, cũng không trả lời Mạc Nhàn. Mạc Nhàn biết tuyệt đối sẽ không hỏi được gì từ miệng Tạ Đạo Vi, nên chỉ có thể kiềm chế tò mò của mình, chờ lát nữa lén hỏi Bạch Thuật. “Tỷ tỷ đã mấy ngày không thấy được ta, có nhớ ta hay không?” Giờ khắc này Mạc Nhàn giống như thiếu nữ trong lúc yêu đương cuồng nhiệt, vẻ mặt mong chờ hỏi. “Mới có ba ngày thôi, cũng không phải ba năm.” Tạ Đạo Vi không hiểu phong tình nói, Mạc Nhàn ở Nam Triệu cũng chỉ là tạm thời, nàng sẽ về Bắc Nguy, chẳng lẽ mình còn không bỏ được mà nhớ nàng hoài sao? Nghĩ đến đây, Tạ Đạo Vi lại cảm thấy có chút bực bội, nàng rất muốn tha thứ cho quyết định lúc trước của Mạc Nhàn, nhưng là hệ quả của quyết định này vẫn luôn kéo dài, vậy không có cách nào dễ dàng tiêu tan. Mạc Nhàn biết muốn nghe lời ngọt ngào từ chỗ Tạ Đạo Vi thực sự rất khó khăn, chỉ lơ đãng một chút thì sẽ thành chọc phải tổ ong, vì thế ngoan ngoãn câm miệng, hiện tại nàng rất sợ Tạ Đạo Vi lại lôi chuyện cũ ra nói, nên chỉ đi theo Tạ Đạo Vi về thư phòng, dính bên người Tạ Đạo Vi. Tuy rằng ba ngày trôi qua rất khổ sở, nhưng chỉ cần nhìn thấy Tạ Đạo Vi, hết thảy mọi chuyện đều như sống lại, cảm thấy cái gì cũng đều vui vẻ. Đương nhiên Mạc Nhàn nào đâu biết rằng, còn có vài thùng dấm đang chờ nàng uống. Bạch Thuật sắp xếp cho người mới xong rồi trở về, Mạc Nhàn liền kéo Bạch Thuật đi ra ngoài thư phòng. “Mấy ngày nay ngươi với tỷ tỷ đi đâu vậy?” Mạc Nhàn tò mò hỏi. “Chúng ta đi Hoa Đô, ngắm hoa, ngắm mỹ nhân đi.” Bạch Thuật thêm mắm thêm muối nói. “Sao đột nhiên tỷ tỷ lại có hứng thú ngắm hoa?” Mạc Nhàn tự động xem nhẹ ba chữ ngắm mỹ nhân, nàng nghĩ, Tạ Đạo Vi không phải là người có tình thú, làm sao có hứng thú đi ngắm mỹ nhân, còn nữa, những mỹ nhân kia bộ đẹp hơn mình sao? Gần đây nàng đều ở Nam Triệu, nước da càng thêm trắng nõn, khí sắc lại tốt, có thể nói là đẹp hơn lúc ở Bắc Nguy nhiều. “Ai cũng nói mỹ nhân Hoa Đô đẹp như hoa ở Hoa Đô, nên vừa lúc Hoa Đô có yến hội một năm tổ chức một lần nên chúng ta mới đi. Thật đúng như lời đồn, Hoa Đô đúng là mỹ nhân như mây, phủ lệnh Hoa Đô mở tiệc đãi tiểu thư, tùy tiện hô một tiếng, đã gọi đến hàng trăm mỹ nữ. Có người đút cho tiểu thư ăn, có người bồi tiểu thư uống rượu, có người khiêu vũ, thật sự là ta nhìn đến hoa cả mắt…..” Bạch Thuật thêm mắm dặm muối tiếp tục nói, dù mấy lời nàng nói cũng là thật. “Từ từ, các nàng đút tỷ tỷ đồ ăn, bồi rượu, tỷ tỷ có ăn có uống sao?” Mạc Nhàn nghe đến đó cả người đều không tốt, nàng tưởng tượng đến chuyện Tạ Đạo Vi bị một đám mỹ nữ vây quanh, bộ dáng lấy lòng cần mẫn, trong lòng bắt đầu chua đến trêи não rồi. “Mỹ nhân hầu hạ, đương nhiên từ chối thì bất kính, mà sao lại phải từ chối chứ? Tất nhiên tiểu thư cũng mặc cho các nàng hầu hạ, hơn nữa tiểu thư nghe nói Chiêu phu nhân là tuyệt sắc ở Hoa Đô, cũng kêu phủ lệnh truyền Chiêu phu nhân đến yến hội. Chiêu phu nhân đúng thật là tuyệt sắc, sau khi nàng đến, liền rót rượu hầu hạ bên người tiểu thư…..” Bạch Thuật tiếp tục nói. “Chiêu phu nhân gì đó so với ta cũng xinh đẹp hơn sao?” Mạc Nhàn vừa nghe Tạ Đạo Vi chủ động tò mò vì một nữ nhân khác, càng thêm ghen tức. Bạch Thuật còn nói là nữ nhân đẹp nhất ngoài Tạ Đạo Vi, chẳng phải là cả mình cũng không so bằng sao, nghe thấy đã không thoải mái, hơn nữa Tạ Đạo Vi còn chủ động để nàng ta hầu hạ bên người, dấm chua thành vò rồi, càng lúc càng sục sôi, Mạc Nhàn nghĩ đến chuyện mình trong nhà đáng thường chờ nàng trở lại, nàng ngược lại thoải mái chạy ra hoài kiếm hoa cỏ lạ. Mạc Nhàn càng nghĩ càng tổn thương, càng nghĩ trong lòng lại càng ghen tức. “Không giống nhau, tuổi Chiêu phu nhân lớn hơn ngươi một chút, dung mạo không nhất định là hơn ngươi nhiều, nhưng cảm giác thì ngươi vẫn kém nàng một chút phong tình.” Lời Bạch Thuật nói thật ra cũng không giả, Mạc Nhàn vẫn còn là cảm giác thiếu nữ, còn Chiêu phu nhân kia đã là thiếu phụ, so với thiếu nữ Mạc Nhàn, đương nhiên có ý hơn nhiều. Lời Bạch Thuật nói Mạc Nhàn nghe càng thêm đau lòng, đại khái là nàng biết được Chiêu phu nhân kia là loại hình gì. “Sợ là hình thái hồ ly tinh đi!” Ngữ khí Mạc Nhàn chua lòm nói. Bạch Thuật nghe Mạc Nhàn ê răng nói, trong lòng cười thầm, thầm nghĩ xứng đáng, ai kêu cho tiểu thư uống chén dấm, lấy tình tình của tiểu thư, trả lại một vò dấm vẫn còn ít. “Cho dù là hình thái hồ ly tinh thì ngươi cũng không có !” Bạch Thuật tiếp tục thêm dầu vào lửa nói. “Tỷ tỷ mới không thích người mị tục như thế.” Mạc Nhàn không phục nói. Lần này Bạch Thuật không phản bác Mạc Nhàn, tiểu thư chính là thích Mạc Nhàn, trừ Mạc Nhàn, cho dù có là tiên nữ hạ phàm cũng không thể lọt được vào mắt tiểu thư. “Sau đó thì sao?” Mạc Nhàn thấy Bạch Thuật không nói, lại tiếp tục hỏi, dù biết là đau lòng, nhưng cũng không nhịn được muốn biết Tạ Đạo Vi còn làm gì khiến mình tức chết nữa không. “Tiểu thư uống không ít rượu, có hơi say, ta đỡ tiểu thư vào phòng nghỉ ngơi xong cũng về phòng mình ngủ. Hôm sau ta nghe phủ lệnh nói, đêm đó có mỹ nhân chủ động bò lên giường tiểu thư, còn thực tế tình huống thế nào, ta cũng không rõ lắm.” Bạch Thuật hàm hồ nói. Thật ra nàng có nghe nói, đêm đó tiểu thư cực kỳ không hiểu phong tình trực tiếp ném mỹ nhân ra ngoài phòng, cũng mặc kệ mỹ nhân đó quần áo có chỉnh tề hay không, nhưng là nàng cố ý không nói cho Mạc Nhàn. Tạ Đạo Vi say, sau đó còn có mỹ nhân bò lên giường, Mạc Nhàn nghe đến đó có người đều nổi đóa, dám bò lên giường nữ nhân của nàng, nàng muốn đem mấy tiện nhân này băm thành thịt vụn! Tức chết rồi, thật sự sắp tức chết rồi! “Ta phải về Bắc Nguy, dẫn thiết kỵ binh đến đây san bằng chỗ quỷ quái kia!” Mạc Nhàn tức đến nghiến răng nghiến lợi nói, nàng cũng tức giận Tạ Đạo Vi luôn, lúc nào cũng ra vẻ cấm người đến gần vậy mà có thể để nữ nhân khác thân cận, còn không phải chỉ một người, nghĩ lại Mạc Nhàn đúng là cọc thực sự. Đương nhiên Bạch Thuật biết Mạc Nhàn cũng chỉ nói cho đã cơn tức, nhưng nhìn bộ dáng Mạc Nhàn như muốn chém người đến nơi, thầm nghĩ đến mức này, chắc là tiểu thư có thể vừa lòng rồi đi, đáng thương Mạc Nhàn, hoàn toàn không phải là đối thủ của tiểu thư. ……//…… Mạc Nhàn: Dấm uống nhiều quá, đau dạ dày, cũng đau lòng! Cả người đều không thoải mái!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166
Chương sau