Mạc Nhàn không hỏi gì được ở chỗ Tạ Cẩn Ngưng, đành phải sờ sờ cái mũi đi trở về.
Thực hiển nhiên toàn bộ Tạ phủ, không có ai biết được tung tích của Tạ Đạo Vi, cho dù có biết, cũng không ai dám nói cho mình, đương nhiên là do Tạ Đạo Vi cố tình trốn tránh mình, rõ ràng là muốn trả thù chuyện mình đi tìm Thủy Hương mà không nói cho nàng. Vốn dĩ Mạc Nhàn cảm thấy Tạ Đạo Vi rất để ý đến Thủy Hương cho nên lúc đi tìm Thủy Hương nàng mới không có nói cho Tạ Đạo Vi, mà thực sự là chút tâm tư này của mình cũng không gạt được Tạ Đạo Vi. Tạ Đạo Vi quả nhiên thực sự để ý đến sự tồn tại của Thủy Hương, lại nghĩ đến chuyện mình cũng ghen tỵ với Bạch Thuật, Tạ Đạo Vi có ghen tỵ với Thủy Hương thì hình như cũng hợp lý, nghĩ như vậy, Mạc Nhàn cũng có chút vui vẻ, chỉ là Tạ Đạo Vi giận rồi, mình cũng thật sự không ổn chút nào. Không thấy được Tạ Đạo Vi, cả người nàng đều không dễ chịu, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, chỉ ngóng trông Tạ Đạo Vi trở về sớm một chút. Nàng thường ngóng cổ nhìn ngoài cửa sổ xem Tạ Đạo Vi đã trở về chưa, Mạc Nhàn đáng thương, cổ sắp dài như ngỗng rồi mà Tạ Đạo Vi vẫn còn chưa trở về.
Tạ Đạo Vi mang Bạch Thuật đi Hoa Đô gần đó ngắm hoa, sở dĩ kêu là Hoa Đô, bởi vì khí hậu bốn mùa như xuân, cực kỳ thích hợp trồng các loại hoa, bá tánh trong thành cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ty-bat-hung/1361735/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.