“Đem vũ lực trở thành ưu thế duy nhất của mình, vậy cũng thật đáng buồn.” Tạ Đạo Vi không đồng ý nói.
“Lời này của ngươi nói làm người ta cảm thấy thật chói tai!” Quân Dĩ Nguy nhíu mày nói, cảm thấy rõ ràng bản thân mình chỗ nào cũng không kém, nhưng Tạ Đạo Vi nói như thể mình trừ võ công lợi hại ra thì không có chỗ nào xài được.
“Nếu ngươi cảm thấy chói tai, đó là nói đúng rồi!” Tạ Đạo Vi lạnh lùng đạm nhạt nói.
“Ngươi cảm thấy ta không dám làm gì ngươi sao, không sợ hãi như vậy?” Quân Dĩ Nguy nhướng mày hỏi, nàng thực nghĩ là mình không có cách nào chỉnh nàng đi?
“Ngươi đối với ta thế nào với ta đối với ngươi thế nào có liên quan sao?” Tạ Đạo Vi hỏi ngược lại.
Ý ngoài lời, mặc kệ mình có đối với nàng thế nào, cũng sẽ không biến đổi thái độ của nàng đối với mình, thật sự là khó thuần phục, cố tình mình lại thích như vậy, biết rõ núi có hổ, nhưng vẫn cố mà leo lên. Quân Dĩ Nguy đột nhiên duỗi tay ôm Tạ Đạo Vi, dùng sức rất lớn, làm Tạ Đạo Vi dán vào thân thể mình.
“Trước kia Mạc Nhàn có làm như vậy với ngươi sao?” Quân Dĩ Nguy dán mặt để cổ Tạ Đạo Vi cọ cọ, nàng tiếp tục tham lam mà ngửi mùi hương dược hương đặc trưng trêи người Tạ Đạo Vi, so với tính tình cứng rắn rõ ràng kia, hơi thở này nhu hòa dễ chịu hơn rất nhiều. Tạ Đạo Vi không có chỗ nào sợ hãi, lại cực kỳ lãnh ngạo, bộ dáng không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ty-bat-hung/1361714/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.