Chương trước
Chương sau
Quân Dĩ Nguy suy nghĩ, mình đường đường là thống soái ngàn binh vạn mã của Bắc Nguy, lại chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc này giúp nữ nhân đào hố chôn xác, nghĩ lại cũng thấy buồn cười. Quân Dĩ Nguy nhìn về phía Tạ Đạo Vi, tư sắc thượng đẳng, khí chất lạnh lẽo, có uy có thế, xác thật khác xa với những nữ tử mình đã gặp qua từ lúc mất trí nhớ đến giờ, đại khái chắc cũng chỉ có Nam Triệu, nơi nữ tử đứng đầu mới có thể dưỡng ra được người như vậy. Chỉ là dáng người người kia cố tình lại nhu nhược tinh tế, tóc mái rủ xuống lại làm nàng có loại cảm giác nhu mị, khiên Quân Dĩ Nguy nhìn đến lòng có chút khó nhịn.
Tạ Đạo Vi tất nhiên cảm giác được Quân Dĩ Nguy nhìn mình chằm chằm, tầm mắt cũng tràn ngập tính xâm phạm, dường như đang nhìn mình giống như thưởng thức vật phẩm tinh xảo, đều này làm Tạ Đạo Vi thấy không vui, bất quá Tạ Đạo Vi cũng không có biểu lộ cảm xúc ra ngoài. Nàng hiểu rõ, thực lực không bằng đối phương, nàng sẽ không biểu hiện ra bất cứ cảm xúc bất mãn nào, vì trong mắt đối phương đó đại khái cũng là một loại yếu thế. Thân thể có thể thua, nhưng chỉ cần tâm trí không thua, vĩnh viễn cũng sẽ không thua. Quân Dĩ Nguy nghĩ nếu nàng mạnh hơn mình thì có thể khiến mình thuần phục, vậy thì sai mười phần!
Tạ Đạo Vi lập mấy cái bia mộ, lúc này xem như là an táng xong mấy thị vệ, giờ khắc này chân trời cũng đã sáng lên.
“Ta vất vả giúp ngươi, một câu cám ơn cũng không có sao?” Quân Dĩ Nguy vỗ vỗ đất trêи tay, đi đến trước mặt Tạ Đạo Vi tranh công nói.
“Ta cũng không kêu ngươi hỗ trợ.” Tạ Đạo Vi lạnh nhạt nói, ý là tự Quân Dĩ Nguy nhiều chuyện.
Quân Dĩ Nguy đụng vào đá tảng chỉ suy nghĩ nữ nhân này thực sự đúng là không biết tốt xấu.
“Trước kia ngươi đều đối với ta như vậy sao?” Quân Dĩ Nguy khẽ nhíu mày hỏi, hiển nhiên nàng đối với hình thức ở chung như vậy cũng không vừa lòng.
Tạ Đạo Vi hơi khựng một chút, nàng cũng không trả lời, cũng không phản ứng với Quân Dĩ Nguy. Nàng nhảy lên một cây đại thụ, tìm một vị trí thích hợp chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, trước đó ứng chiến với Quỷ Bà Bà cùng với an táng thị vệ khiến nàng có chút mệt mỏi, nàng không muốn tiếp tục lãng phí tinh thần ở một người mình không quen biết.
Bị Tạ Đạo Vi làm lơ lần nữa khiến Quân Dĩ Nguy cực kỳ không vui, không có người nào dám làm ngơ mình như vậy, nàng bị vắng vẻ xong buồn bực ném một cục đá vào thân cây Tạ Đạo Vi đang nghỉ, thân cây bị đá kèm nội lực thâm hậu đánh trúng, Tạ Đạo Vi mới vừa nhắm mắt đã rơi từ trêи cây xuống. Đương nhiên, lấy võ công của Tạ Đạo Vi mà nói, nàng cũng có việc gì nhẹ nhàng đáp trêи mặt đất, không vui nhìn về phía Quân Dĩ Nguy.
“Ta không thích bị ngươi làm lơ!” Ngữ khí Quân Dĩ Nguy lại rất khí phách nói.
“Quân Dĩ Nguy, ngươi muốn thể hiện uy phong, có thể về Bắc Nguy thể hiện, ta không sợ ngươi!” Ngữ khí Tạ Đạo Vi cực kỳ lạnh nhạt nói.
Quân Dĩ Nguy suy nghĩ trước kia mình ở trước mặt nữ nhân này rốt cuộc có bao nhiêu túng quẫn, nữ nhân này vậy mà lại khiêu khích mình lần nữa, vì thế nàng dùng tốc độ cực nhanh đi đến bên người Tạ Đạo Vi, tay nàng bắt lấy cái cổ thon dài xinh đẹp của Tạ Đạo Vi.
“Chỉ cần ta nhẹ nhàng nắm lấy, cổ ngươi sẽ gẫy đi!” Quân Dĩ Nguy bóp lấy cổ Tạ Đạo Vi, ngữ khí mềm nhẹ nhưng lại mang theo mấy phần uy hiếp.
“Ngươi thử xem!” Tạ Đạo Vi căn bản là không sợ, thực sự không có chuyện gì khiến nàng sợ hãi.
Đương nhiên Quân Dĩ Nguy biết chiêu này chỉ có thể đối phó với người bình thường, nàng thật đúng là không có cách nào để Tạ Đạo Vi ngoan ngoãn nghe lời, nàng cũng chỉ muốn làm Tạ Đạo Vi dịu ngoan một chút, lạnh băng như thế, khiến người ta thật không thoải mái, mình thực sự không thích bị nàng đối đãi như vậy.
“Trước kia chúng ta rốt cuộc là quan hệ gì?” Quân Dĩ Nguy nhẹ nhàng thả lỏng tay, vuốt ve cổ Tạ Đạo Vi, mà môi nàng cũng lần nữa tiến đến tai Tạ Đạo Vi, ái muội hỏi.
Tay Quân Dĩ Nguy hàng năm luyện kiếm, lòng bàn tay có vết chai, cũng có chút thô ráp, vuốt ve da thịt non mềm trêи cổ Tạ Đạo Vi, làm Tạ Đạo Vi có hơi nhột. Tạ Đạo Vi phát hiện Quân Dĩ Nguy này hình như rất thích khinh bạc mình, càng làm càn không kiêng nể hơn cả Mạc Nhàn, Tạ Đạo Vi chỉ sợ Quân Dĩ Nguy mang vẻ ngoài Mạc Nhàn này còn muốn háo sắc hơn cả Mạc Nhàn.
“Không quan hệ!” Tạ Đạo Vi nghĩ một đằng nói một nẽo phủ nhận quan hệ, ít nhất thì nàng với Quân Dĩ Nguy đúng là không có quan hệ.
“Ngươi gạt ta, ta cảm thấy chúng ta chắc chắn là có liên quan.” Quân Dĩ Nguy tin tưởng quan hệ của mình và Tạ Đạo Vi tuyệt đối không bình thường, chỉ bằng chuyện mình không có ký ức nhưng vẫn không ức chế được muốn thân cận nàng, thậm chí….. thậm chí còn muốn ngủ với nàng, Quân Dĩ Nguy cũng bị ý niệm thình lình này làm cho kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy ý tưởng này rất tốt.
“Vậy cũng không phải là ngươi, người kia tên Mạc Nhàn, chứ không phải Quân Dĩ Nguy.” Tạ Đạo Vi nói, luôn cường thế ép nàng, nàng không thích cảm giác bị quản chế mọi lúc như thế, cho nên nàng không thích Quân Dĩ Nguy ở ngoài tầm khống chế của mình.
Quân Dĩ Nguy nghe Tạ Đạo Vi nói như vậy, có cảm xúc muốn giết người tên Mạc Nhàn kia, cho dù người kia đã từng là mình.
“Mạc Nhàn chính là ta, từ nay về sau, người cũng là của ta!” Quân Dĩ Nguy cực kỳ bá đạo nói, rất rõ ràng, nàng đối với Tạ Đạo Vi có loại cảm giác phải có được đến mãnh liệt.
“Ngươi gả vào Nam Triệu Tạ gia, lấy Bắc Nguy làm của hồi môn, có lẽ ta sẽ suy xét lại.” Tạ Đạo Vi mở miệng nói.
“Có thể!” Quân Dĩ Nguy thuận miệng đáp ứng ngay, Bắc Nguy so với Tạ Đạo Vi, cái nào quan trọng, nàng lập tức đã có đáp án, bất quá chỉ sợ Tạ Đạo Vi không muốn mà thôi, dù sao người Bắc Nguy cường hãn quen rồi, rất khó quản, trừ khi cứng đầu hơn, đánh cho bọn họ dễ bảo mới được.
Tạ Đạo Vi không nghĩ đến nói đùa như vậy mà Quân Dĩ Nguy cũng đáp ứng rồi, đương nhiên nàng cũng không phải thực sự muốn Bắc Nguy, một ở Nam, một ở Bắc, ở giữa còn có Trung Nguyên to như vậy, quản không nổi, mà đối với Nam Triệu căn bản cũng vô dụng, nàng cũng không cần nơi Bắc Nguy cằn cỗi khổ hàn kia, kỳ thật Tạ Đạo Vi cũng chỉ muốn chiếm chút tiện nghi ngoài miệng thôi.
“Nếu ngươi muốn, ta đánh thiên hạ cho ngươi cũng được!” Quân Dĩ Nguy cảm thấy mình chắc chắn là hôn quân dễ dàng bị sắc đẹp mê loạn đầu óc.
Tạ Đạo Vi nghe Quân Dĩ Nguy nói như vậy, cảm thấy Quân Dĩ Nguy quả thật cuồng vọng đến mức khiến người khác chán ghét, nhưng đồng thời cũng cảm thấy người quan trọng vẫn nên bồi dưỡng từ nhỏ.
“Ngươi, Bắc Nguy, thiên hạ, cái gì ta cũng không hứng thú!” Tạ Đạo Vi không muốn nói lung tung với Quân Dĩ Nguy.
“Mạc Nhàn có cái gì tốt? Có mạnh hơn ta không?” Quân Dĩ Nguy có chút ghen tức nói, từ khi mất trí nhớ, nàng đã tiếp thu quan niệm kẻ mạnh được tất ở Bắc Nguy, tất nhiên vô tri vô thức, nàng cũng cảm thấy mạnh rất là quan trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.