Chương trước
Chương sau
Ngày cải tạo đường Thượng Lâm được quyết định, Kiều Vi đi đón dì Lương rồi cùng đến viện dưỡng lão đón ông nội về nhà. Biết nhà sẽ không bị quy hoạch, người phụ nữ trung niên xoay người lau nước mắt, lập tức quét dọn nhà ngay trong đêm, sau đó nấu nồi canh gà nóng hổi.

Mùa mưa vào tháng ba ở thành phố G đã đến, dưới mái hiên, bọt nước tí tách trên phiến đá xanh, mưa phùn trút nhẹ lên ao cá bên núi giá, cây cối xung quanh xanh um tươi mát.

Tinh thần ông cụ suy sụp, bệnh đãng trí càng ngày càng nặng, trở về căn nhà xưa, ông nhìn mọi người bằng ánh mắt sợ hãi, dì Lương phải an ủi một hồi ông mới chịu uống chút canh gà.

Ông rất thích mùi này, canh vào bụng, tâm trạng mới khá lên. Ông cụ cẩn thận nhìn nhà cũ một vòng, lại nhìn nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, bật cười: "Thoải mái quá."

Kiều Vi lại mua bánh quy xốp giòn, mở bao bì ra bên trong vẫn còn nóng hổi. Ông cụ cắn một miếng rồi đi tìm cái radio dưới bàn, sờ soạng bấm bấm muốn nghe, đáng tiếc không có điện, do vậy ông đưa cho Kiều Vi đứng cạnh, ý bảo cô mở giúp mình.

"Pin mới mua đây." Dì Lương lấy pin trong túi ra đưa cho cô.

Kiều Vi không giỏi món này, mày mò rất lâu máy vẫn không có tiếng.

"Để anh." Hoắc Hào Chi nhận lấy radio.

Radio lần nữa kẽo kẹt hát kịch Quảng Đông, trời tối, phòng mở đèn, ánh đèn đường rực rỡ bên ngoài chiếu vào vô cùng dễ chịu, trời còn đang mưa, bởi vậy bọn họ ở lại ăn cơm.

Hiện tại Kiều Vi phải ăn kiêng rất nhiều món, đồ mặc rất dày, sức khỏe kém hơn cả ông ngoại. Dì Lương không biết, dì thấy Kiều Vi đã gầy còn không chịu ăn thịt, vì thế múc cho cô canh gà trứng cà chua.

Sau khi hóa trị, Kiều Vi vừa nếm vị cà chua liền khó chịu, mắt thấy chén canh sắp đưa cho mình, Hoắc Hào Chi đã giơ tay nhận lấy.

"Cảm ơn dì, nhưng Vi Vi không thích ăn cà chua."

Bản thân Hoắc Hào Chi cũng không thích ăn, nhưng canh này nếu bỏ vào chén Kiều Vi, chén cơm này có lẽ cô không ăn nổi nữa.

Dì Lương ở đây bao nhiêu năm chỉ thấy Tịch Việt cùng Kiều Vi tới mấy lần, Hoắc Hào Chi là người bạn khác giới đầu tiên Kiều Vi dẫn tới.

Dì biết tính cách của mẹ Kiều Vi, chàng trai này nhìn có vẻ cũng là con nhà giàu, còn lo anh đối xử với Kiều Vi không tốt. Những đứa trẻ xuất thân từ nhà giàu đa phần đều kiêu ngạo, hoàn cảnh sống khiến chúng chịu nhiều mê hoặc hơn bình thường, người sống tình cảm thật sự rất ít, hơn nữa Hoắc Hào Chi còn đẹp trai thế này...

Nhưng nhìn hai người họ ở bên nhau cả buổi, dì mới nhìn ra anh hay gắp cải ngồng cho Kiều Vi, sợ Kiều Vi không chịu ăn thịt nên đã gắp cá, nhớ món Kiều Vi thích, chắn canh cô không ăn được, rõ ràng là rất thích cô.

Cũng đúng thôi.

Nghĩ vậy, mặt mày người phụ nữ giãn ra. Kiều Vi là cô bé khiến người ta phải đau lòng, chỉ cần tiếp xúc là biết.

...

Ăn xong, Kiều Vi dẫn Hoắc Hào Chi tham quan nhà một vòng, căn nhà này thật ra chứa đựng rất nhiều ký ức của cô lúc nhỏ.

Phòng gạch rất đẹp, đèn tường cũng là hình thức thời trước, tay vịn cầu thang bằng xi măng, gỗ đỏ khắc hoa. Trước đây mỗi ngày dì Lương đều quét tước một lần, sắp xếp mọi thứ rất hợp lý.

Lầu ba là nơi ở của mẹ cô trước khi lấy chồng, sau này sửa lại cho Kiều Vi.

Phòng không lớn nhưng lại là vùng trời nhỏ của riêng cô. Ngày xưa mẹ Kiều không cho cô đọc truyện, không cho cô ăn vặt, cô đã đem tất cả về đây giấu. Kỳ nghỉ là ngày tháng vui nhất của cô, mỗi nghe nghe tiếng họa mi hót, tỉnh lại trong màn lụa tuyết trắng, không ai gò bó, tự do tự tại.

Trên vách tường thậm chí Hoắc Hào Chi còn thấy chữ viết khi nhỏ của Kiều Vi, còn cả tranh vẽ được ai đó cẩn thận treo lên.

"Đừng nhìn, toàn là tranh vẽ bậy lúc nhỏ thôi." Kiều Vi xấu hổ, vội chạy tới chắn trước mặt anh.

Kiều Vi không biết mỗi khi thẹn thùng, hai tai và má cô sẽ đỏ bừng như đóa hoa tháng ba mới nở.



Mưa bên ngoài hình như lớn hơn, anh có thể nghe rõ tiếng mưa va chạm lá cây.

Kiều Vi xoay người, cúi đầu nhìn mấy cuốn tập của mình trong ngăn kéo.

Đèn tường trong phòng mờ mờ, lụa trắng treo trên giường gỗ bay bay, hơi thở xung quanh nhè nhẹ mùi gỗ đàn, góc mặt Kiều Vi vừa an tĩnh lại xinh đẹp, trái tim Hoắc Hào Chi ngứa ngáy, như càng gãi càng ngứa.

"Vi Vi..."

Anh bước lên ôm eo Kiều Vi từ phía sau, cúi đầu hôn lên cổ ngọc, chậm rãi hướng lên trên, hôn đến vành tai cô.

Kiều Vi vội đẩy anh ra: "Đừng quậy nữa, ở đây không được."

"Vậy chúng ta về nhà."

Anh cắn lên vành tai trắng nõn ấy, nỉ non, toàn bộ hơi thở tản ra đều chui vào tai Kiều Vi, tê dại ngứa ngáy.

Kiều Vi không ngờ anh lại bắt lấy chỗ hở trong câu nói của mình, xoay người lại: "Hào Chi..."

Môi đỏ khẽ mở chẳng khác nào lời mời với Hoắc Hào Chi. Nhiệt huyết lập tức phun trào lên não, trong mắt anh chỉ còn đôi mắt long lanh của cô.

Anh cúi người hôn lên cánh môi ấy, tiết tấu y hệt tiếng mưa ngoài hiên.

Kiều Vi rút lui thất bại, Hoắc Hào Chi càng đánh lại càng hăng, mãi đến khi tay ôm eo cô tựa lên bàn phía sau, Kiều Vi không còn chỗ nào né tránh.

Tay anh trượt lên mặt cô, bả vai cô, cởi áo khoác trên người cô.

Kiều Vi chỉ biết mặc anh làm gì thì làm, ỡm ờ, tay chân luống cuống. Cảm xúc của cô lúc này rất phức tạp, ngay cả chính bản thân cũng không thể nói rõ, không biết là sợ hay là gì. Đầu óc lộn xộn, chỉ biết bọn họ đang ở lầu ba, bên dưới chắc sẽ không nghe thấy gì, nế dì Lương lên, trước khi vào hẳn sẽ gõ cửa.

...

Gió từ khe cửa sổ thổi vào lướt qua một tập thơ trên bàn, lật đến trang Tam lục tử của Tần Quan.

Trăng đêm như một giấc mơ, gió xuân nhu tình vô hạn.

Kiều Vi không thường tới đây nhưng dì Lương vẫn hay giặt chăn đậm trong phòng, gối đầu tràn ngập mùi hương dễ chịu.

Sợ cô choáng ngợp, Hoắc Hào Chi vén tóc cô sang bên. Lòng bàn tay anh có vết chai do tập guitar, những nơi lướt qua đều để lại cảm giác nóng rực.

Anh không phải người kiên nhẫn nhưng mỗi hành động lúc này đều hết sức dịu dàng, tất cả chỉ vì lấy lòng cô.

Ánh mắt Kiều Vi dần trở nên mê ly, trên đỉnh đầu là màn lụa màu trắng lúc nhỏ mỗi ngày mở mắt ra là thấy.

Hình như tự do thời thơ ấu đã cho cô dũng khí làm bậy ngay lúc này.

Bên tai cô chỉ còn tiếng mưa ướt át cứ như con thuyền ra khơi bị sóng vồ vập, lung lay sắp đổ, lại như người về từ sa mạc, cánh môi khô nứt, khát nước cực độ.

Ngay thời điểm càng lún càng sâu, một tiếng sấm vang lên, Kiều Vi thở hổn hển đẩy người đàn ông ra.

"Không có bao."



Thích thú đột nhiên bị cắt ngang là hình phạt tàn khốc nhất với bất kỳ người đàn ông nào trên đời này, trên mặt Hoắc Hào Chi toàn là mồ hôi, miệng thở dốc, lật người sang nằm bên cạnh Kiều Vi.

Cũng may cô đẩy anh ra, anh thậm chí bắt đầu cảm thấy may mắn, nghĩ mà sợ.

Cơ thể cô không hợp mang thai.

Kiều Vi nghiêng đầu nhìn sườn mặt anh, ngực phập phồng lên xuống, bỗng cảm thấy không đành lòng.

"Trước đây..." Cô ngập ngừng, "Anh quen mấy người bạn gái rồi?"

Nghe vấn đề này, Hoắc Hào Chi muốn nhảy dựng, theo đó là mừng như điên. Kiều Vi hỏi câu này có phải đại biểu cho việc cô cũng bắt đầu để ý quá khứ của anh không.

Hai mắt Hoắc Hào Chi sáng lên, nhưng tâm trạng ngay sau đó lại chùng xuống.

Kẻ như anh có tiếng ăn chơi trác táng, nói mình đây cũng là lần đầu yêu đương, sợ rằng quỷ cũng không tin.

"Anh... Anh..." Anh không biết phải thổ lộ thế nào, tim càng đập càng nhanh, miệng lưỡi khô khốc.

"Rất nhiều à?" Kiều Vi nhìn thẳng vào mắt anh.

"Anh không có." Trả lời xong, anh lập tức hôn cô, "Anh không có, chỉ có mình em, thích em, chỉ thích mình em..."

Anh lải nhải không ngừng, cách biểu đạt như thoái hóa thành đứa bé ba tuổi, vụng về nhưng thẳng thắn.

Hơi thở dồn dập của anh đồng bộ với nhịp tim của Kiều Vi.

Cô rất vui.

Như uống ngụm coca vào mùa hè oi bức ở thành phố G, cảm nhận cánh môi nhẹ nhàng của nhau cứ như thời học sinh ba ngày ba đêm vùi đầu học tập, thi xong cuối cùng cũng được thả lỏng.

Vì thế cô duỗi tay ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng: "Để em giúp anh."

Đây là lần đầu cô giúp người ta giải quyết, không thuần thục lắm, rất nhiều lần làm anh đau. Hoắc Hào Chi cảm nhận xúc cảm mềm mại kia kích thích, gương mặt tuấn lãng cũng phải đỏ ửng, thậm chí nhìn cô không chớp mắt.

Kiều Vi không tự nhiên khi bị nhìn, cô buông tay, cắn môi dời mắt đi.

Giây tiếp theo, tay cô lại bị ai đó kéo lại.

Anh ôm cô thật chặt, nỉ non bên tai cô: "Vi Vi, Vi Vi..."

Như đi trên mây, khoảnh khắc tươi đẹp như vậy, anh sợ nhắm mắt lại sẽ bỏ lỡ tất cả, nếu dịu dàng có thể dìm chết người, vậy anh nhất định sẽ chết ở đây, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện.

...

Thời điểm Chuông và tường vi phát hành EP đầu tiên, Hoàn Hải cuối cùng cũng vượt qua mùa đông dài giá rét, chào đón cơ hội mơ, giá cổ phiếu cuối cùng cũng tăng lại, rất nhiều cổ đông tầm trung và nhỏ đều bán mà không có lý do, trại nuôi ngựa bắt đầu tháo dỡ.

Người bình thường có thể không hiểu ý nghĩa việc Hoắc Hào Chi gia nhập nhưng những cổ đông ấy đều biết rất rõ. Nhà họ Hoắc có lợi hại thì cũng là núi cao ở xa, ngoài tầm tay với, huống chi cậu cả nhà họ Hoắc phụ trách công việc ở thành phố G nhiều lần xảy ra sự cố, đầu tiên là kiểm tra công trình kém chất lượng, lại có ông cậu ăn chặn bị bỏ tù, mọi người đều thấy bất bình, bây giờ cổ phiếu vừa tăng, bọn họ liền đồng tâm hiệp lực lịch sự đuổi nhà họ Hoắc ra khỏi hạng mục này.

Thương nhân trục lợi, mỗi tư bản đều tính toán từng phần lợi nhuận, khoản đầu tư này ngay từ đầu đã có vấn đề, sau nhiều lần cân nhắc, nhà họ Hoắc quyết định cắt lỗ, thu hồi chi phí.

Giỏ tre múc nước, chỉ có nội bộ bọn họ biết việc này đau lòng thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.