Lúc Kiều Vi tỉnh lại đã là nửa đêm về sáng.
Trần nhà trắng tinh, đèn đuốc trong phòng bệnh sáng trưng, vài tiếng rên rỉ ngăn cách bởi tấm màn màu xanh truyền tới, dịch truyền lạnh lẽo chảy vào mạch máu của cô.
Kiều Vi thử cử động, bỗng phát hiện dưới gối hơi ước.
Cô theo bản năng giơ tay lau khóe mắt, ngoài dự đoán, trên gò má sạch sẽ.
Đã lâu rồi Kiều Vi không ngủ ngon như vậy. Từ lúc biết bệnh của mình, cô thường mất ngủ, mắt mở từ nửa đêm đến bình minh, dường như tiềm thức cảm thấy ngủ say mỗi một phút đều là lãng phí thời gian.
Cô đỡ mép giường chậm rãi ngồi dậy, mới phát hiện bên ngoài lớp chăn là một chiếc áo khoác.
Trên tủ đầu giường có ly giấy dùng một lần, nước ấm còn hơi bay bay. Kiều Vi nhìn xung quanh, lại không thấy ai cả.
Cô không dám chắc ly nước đó có phải rót cho mình hay không.
Lấy di động, ba cuộc gọi nhỡ đều của Tịch Việt.
OoOoO
Hoắc Hào Chi nhìn chằm chằm y tá thay dịch truyền, trong lúc nửa tỉnh nửa mê đột nhiên nhớ ra hai người xui xẻo còn bị nhốt trong núi, lập tức nhảy dựng lên, ra ngoài gọi điện.
Lúc trở về, anh mới biết Kiều Vi đã tỉnh.
Tóc đen cô tán loạn thả trên vai, giơ tay ngửa đầu muốn lấy túi dịch truyền.
Bỏ điện thoại vào túi, anh từ phía sau lướt qua cô, gỡ xuống nhẹ nhàng.
"Là anh à." Kiều Vi không cần quay đầu cũng nhận ra cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuong-vi/2760226/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.