Chương 970
Làm người phải có giới hạn, giáo dục cũng phải có giới hạn, không được quay đầu, tuyệt đối không được….
Chỉ là, tim bà như tan vỡ.
Tiểu Ngũ đưa chân lại gần, đặt lên mặt Túc Bảo để an ủi: “Tài chính thiếu hụt, chân mày cau chặt, thời gian gấp gáp, ống quần chật… Chúc chị có một tương lai tươi sáng!”
Túc Bảo càng khóc to hơn.
Tô Tử Du nghe tiếng khóc tìm đến phòng Túc Bảo, khóe môi cậu khẽ giật.
Cậu lạnh lùng nói với Tiểu Ngũ: “Con kia, không biết an ủi thì đừng có an ủi!”
Tô Tử Chiến cũng tới, hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành rồi nói: “Đừng khóc, anh sẽ cho em toàn bộ tiền tiêu vặt của anh!”
Cậu chạy về phòng, lấy mấy con heo đất ra, đập vỡ rồi vơ lấy từng nắm tiền nhét vào túi của Túc Bảo.
Hân Hân: “Chẳng phải chỉ là tiền thôi ư? Chị có, chị cho em hết!”
Cô bé lấy điện thoại di động ra, chuyển hết tiền trong một lần, chỉ để lại tiền duy trì tài khoản tối thiểu.
Tô Tử Tích cau mày, đưa khăn giấy cho Túc Bảo: “Đừng khóc nữa, rơi nước mắt vì mấy đồng lẻ ấy làm gì, thật mất mặt!”
Cùng lắm thì cậu cho Túc Bảo hết tiền của cậu, đối với cậu tiền chỉ là con số thôi, chẳng chút ý nghĩa gì.
Sao lại có người khóc vì thứ không có ý nghĩa như vậy nhỉ.
Tô Tử Du không nói nên lời, quay người trở về phòng.
Sau đó, cậu chuyển tiền cho Túc Bảo.
Túc Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuc-bao-dang-gom/3436838/chuong-965.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.