Chương trước
Chương sau
Chương 132

Túc Bảo chớp mắt, đăm chiêu như có điều suy nghĩ.

Mẹ Tuyết Nhi lúng túng nói: “Trẻ con cãi nhau ầm ĩ ấy mà, do cháu sơ ý…”

Cô ta cố ý vịn cớ trẻ con đùa giỡn để qua mặt nhưng người nhà họ Tô đâu có bị mù.

Bà cụ Tô lạnh lùng nói: “Vậy nên? Cô muốn bày tỏ cái gì? Muốn Túc Bảo nhà chúng tôi xin lỗi các người phỏng?”

“Hay là muốn chúng tôi hiểu lầm Túc Bảo, cho rằng con bé xấu tính xấu nết, sau đó cảm thấy Tuyết Nhi rất tốt? Chỉ có kẻ ngu xuẩn mới tự cho mình là đúng thôi cô ạ!”

Bọn họ bỏ mặc nhóc con nhà mình, đi che chở đứa trẻ khác rồi còn quay ngược lại chỉ trích Túc Bảo?

Phải nói là bà cụ Tô không hề khách sáo một chút nào!

Sắc mặt mẹ Tuyết Nhi lúc trắng lúc đỏ… Vậy còn chưa xong, những người nhà họ Tô khác bắt đầu lên tiếng.

Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: “Người hại Túc Bảo lần trước vẫn còn trong tù đấy.”

Ông cụ Tô xụ mặt: “Nuôi con mà không dạy là lỗi của cha mẹ, bây giờ không lo uốn nắn con trẻ, sau lớn lên đừng có mà hối hận!”

Tô Ý Thâm sâu kín nói: “Mấy người đang nghĩ gì thế? Chơi trò hề này không ngại mất mặt à?”

Nhà họ Tô đông con, mỗi người nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết người rồi.

Mẹ Tuyết Nhi nghe mà không nhịn nổi, sắc mặt đỏ thấu.

Người nhà họ Tô này cũng cậy thế hiếp người quá rồi đấy?

Cô ta thừa nhận Tuyết Nhi muốn biểu hiện, muốn được người khác thích nên mới làm vậy, kết quả không cẩn thận mắc lỗi mà thôi.

Nhưng con bé còn nhỏ, điểm xuất phát cũng đâu có sai, bọn họ cắn mãi không chịu buông tha như vậy xem mà được à!

Mẹ Tuyết Nhi nở nụ cười cứng nhắc: “Xin lỗi bà cụ Tô! Xin lỗi tổng giám đốc Tô… Xin mọi người bớt giận, xin bớt giận…”

Tuyết Nhi bên cạnh cũng khóc òa lên, nước mắt rơi tí tách: “Hu hu hu, con sai rồi… Mặc kệ thế nào cũng là lỗi của Tuyết Nhi, bà ngoại Tô, bà đừng tức giận mà.”

Cô bé chỉ khóc thút thít không dám lớn tiếng, vẫn còn hiểu chuyện lên tiếng xin lỗi.

Thoạt nhìn vô cùng đáng thương, khiến người khác nhìn mà không nỡ trách mắng nặng lời.

Tuy nhiên trong lòng một nhà họ Tô lại không thoải mái!

Mặc kệ thế nào là sao?

Đã xin lỗi còn muốn nói kháy Túc Bảo mới chịu?

Ngay lúc này, Túc Bảo bỗng bưng một bát chè sâm bổ lượng tới, cẩn thận đi về phía Tuyết Nhi.

Sắc mặt người nhà họ Tô vô cùng phức tạp, mọi người đều cho rằng Túc Bảo hiền lành tốt bụng, muốn hòa giải với Tuyết Nhi.

Bà Lam nghĩ tìm được bậc thang bước xuống, vội vàng nói: “Ai, Túc Bảo không cần…”

Tuyết Nhi cũng lau nước mắt, rộng lượng nói: “Không sao, em Túc Bảo…”

Lời còn chưa dứt.

Chén chè sâm bổ lượng trong tay Túc Bảo đã bay về phía Tuyết Nhi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.