Chương trước
Chương sau
Chương 115

Cô ta uất ức không cam lòng rời đi nên quanh quẩn ngoài trang viên nhà họ Tô.

Trang viên của Tô gia cũng không phải hoàn toàn phong kín, có khu vực bị vây sau tường cao, có khu vực lại có xem hồ nước bao quanh như một rào chắn tự nhiên.

Ngoài ra, để hòa nhập với thiên nhiên, trang viên và ngọn núi sau lưng chỉ cách nhau một dãy lan can sắt.

Qua lan can sắt, Vệ Uyển trông thấy Hân Hân từ xa, còn thấy rằng cô bé đang chơi với Túc Bảo!

Đột nhiên trong lòng cô ta vô cùng khó chịu, một đứa trẻ ngoan như vậy, chơi với Túc Bảo rồi hư mất thì phải làm sao?

“Hân Hân!” Vệ Uyển hét lớn: “Cục cung, nhìn đây này!”

Túc Bảo đang bắt cá với Hân Hân thì nghe thấy giọng Vệ Uyển.

Bé vừa ngẩng đầu đã thấy Vệ Uyển ở ngoài lan can sắt.

Hạnh Hân quay đầu nhìn xung quanh: “Này, hình như chị nghe thấy giọng nói của mẹ chị…”

Túc Bảo lập tức bịt lỗ tai: “Không, chị không có nghe thấy.”

Nói xong, bé ném cái thùng đi, nắm tay Hạnh Hân chạy vào nhà: “Chạy mau, phía sau có quái vật lớn.”

Hân Hân nghe vậy lập tức nhớ tới “người” tối hôm qua, ngay lập tức bỏ chạy không thèm quay đầu lại, còn chạy nhanh hơn cả Túc Bảo, vèo một tiếng vọt vào nhà.

Vệ Uyển: “…”

Cô ta sắp tức chết rồi, con nhỏ Túc Bảo này đúng là trà xanh!

Đến nhà họ Tô, cướp đồ vật của Hân Hân, còn hại Hân Hân bị người lớn phê bình.

Bây giờ còn dẫn theo Hân Hân học hư!

Vệ Uyển vô cùng tức giận, là dì hai của Túc Bảo… Cô ta không thích một đứa trẻ như vậy!

**

Vào buổi tối, Tô Tử Tích, Tô Tử Chiến và Tô Tử Du quay về nhà.

Vì là cuối tuần nên nên mọi người về ăn cơm rất đông đủ, tám người con trai của nhà họ Tô đều tề tựu.

Ông cụ Tô lên tiếng: “Túc Bảo ở nhà cả ngày cũng chán, ngày mai tranh thủ chút thời gian dẫn bé con đi cắm trại ở công viên nước đi.”

Túc Bảo cắn đũa, nghiêng đầu hỏi: “Ông ngoại, cắm trại là cái gì ạ?”

Bé có thể hiểu một số thứ đã tiếp xúc nhưng không rõ về những mới mẻ chưa từng thấy bao giờ – chẳng hạn như cắm trại.

Tô Ý Thâm cười giải thích: “Cắm trại có nghĩa là đi đến nơi hoang dã và sống bên ngoài.”

Túc Bảo thắc mắc: “Chúng ta có nhà mà, tại sao lại không ở?”

Tô Tử Tích cười nhạo, khinh thường nói: “Đồ nhà quê!”

Nói xong, cậu bé ném đũa, hai tay đút túi đi ra ngoài: “Con không ăn! Mai con cũng không đi cắm trại đâu.”

Cắm trại có gì thú vị?

Còn không bằng ở nhà chơi game!

Ông cụ Tô nghiêm túc nói: “Con nói cái gì đó? Lại đây ngồi xuống cho ông!”

Tô Tử Tích nhăn nhó: “Chậc chậc, Thái thượng hoàng lên tiếng rồi kìa, chạy mau!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.