Chương 114
Nhà họ Tô.
Túc Bảo đang vẽ tranh với Hân Hân.
“Cho chị.” Bé đưa cho Hân Hân một tờ giấy trắng.
Hân Hân quay đầu khịt mũi: “Chị không cần.”
Miệng thì nói vậy nhưng cô bé vẫn nhận lấy.
Túc Bảo khó hiểu: “Chị nói không cần mà ạ?”
Hân Hân hất cằm, vịt chết còn mạnh miệng: “Tờ của chị không đủ trắng, dùng của em thì đã làm sao!”
Túc Bảo: “…”
Một lúc sau, cả hai cùng vẽ một bức tranh, Túc Bảo nói: “Để em đưa cho bạn của em xem thử!”
Nói xong bé chạy ra ngoài tìm ông ngoại Tô, kéo ông cụ tới đây.
Ông cụ Tô tháo kính đọc sách xuống, hỏi: “Hôm nay cháu vẽ gì vậy?”
Túc Bảo giơ bức tranh của mình ra: “Ông ngoại, ông nhìn xem! Con vẽ một quả trứng gà.”
Ông cụ Tô không nhịn được cười, lại hỏi: “Hân Hân thì sao?”
Hân Hân nhìn hai người vừa xem tranh của Túc Bảo vừa cười nói, tâm trạng không khỏi hơi rầu rĩ, cho rằng ông ngoại không thích mình.
Lúc này nghe ông cụ Tô hỏi, ánh mắt cô bé sáng lên, vui vẻ nói: “Con vẽ chân dung gà mái ạ!”
Ông cụ Tô nhướng mày, nhìn bức tranh của Hân Hân, chợt phát hiện cô bé vẽ cũng rất giỏi.
Mặc dù không sống động như tranh của Túc Bảo nhưng lại vô cùng thú vị.
Túc Bảo cầm điện thoại di động của ông cụ Tô lên, tạch tạch chụp một tấm của mình rồi chụp của Hân Hân, gửi hết cho viện sĩ Lao.
Bé đè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuc-bao-dang-gom/3435987/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.