Chương 18
Ngoài cửa, mơ hồ nghe thấy giọng nói kinh ngạc của bác sĩ: “Thật không thể tin được… vết thương nặng như vậy, ít nhất ba tháng mới có thể xuống được giường…”
Một lúc sau, Tô Nhất Trần vừa đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy cảnh Tô Ý Thâm chọc Túc Bảo khóc, anh cau mày nghiêm giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Tô Ý Thâm tỏ vẻ oan ức: “Đại ca, không phải em! Thật sự không phải em mà! Là con thỏ nhỏ của Túc Bảo bị rơi ở Lâm gia rồi.”
Anh không dám nói con thỏ nhỏ bị mất nữa, sợ cục sữa nhỏ sẽ khóc.
Nói là rơi ở Lâm gia, nhưng ai biết nó có còn ở đó không?
Giọng nói của Tô Nhất Trần dịu lại, anh nói: “Túc Bảo ngoan, cậu mua cho con một con mới nhé.”
Chỉ là một con thỏ bông, nếu bé thích, anh có thể làm cho cả thế giới này không còn đủ hàng mà bán.
Tô Ý Thâm lắc đầu: “Đó là thứ duy nhất Ngọc Nhi để lại cho Túc Bảo.”
Tô Nhất Trần chợt dừng lại, thứ duy nhất Ngọc Nhi để lại cho Túc Bảo?
Anh quả quyết nói: “Đi, quay về đó lấy.”
Không biết con thỏ còn ở đó hay không, nếu không, cho dù có tìm khắp các thu trạm rác ở Nam Thành, cũng nhất định phải tìm được con thỏ về đây cho bé.
Túc Bảo như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền nói: “Cậu… Túc Bảo cũng muốn đi.”
Ngoài chú Thỏ nhỏ ra, bé còn có một người bạn nhỏ cực kỳ quan trọng nữa….
**
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuc-bao-dang-gom/3435924/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.