Chương trước
Chương sau
Chương 17

Chậc, cái đám chuyên dụ dỗ bắt cóc trẻ con mà tới chắc cũng rầu thúi rượt với con nhóc này, chả dễ dụ tý nào.

Nếu không phải nhóc con tay chân nhỏ bé, đấu không lại người lớn, trong thâm tâm lại khao khát một gia đình hạnh phúc… Có lẽ nhà họ Lâm cũng chẳng có cơ hội bắt nạt con bé!

Người đàn ông mím môi nói: “Trẻ con thì đừng suy nghĩ nhiều như thế, đợi khi nào con khỏe lại thì chỉ cần thắp cho ta ba nén hương cùng một miếng thịt lợn, chúng ta coi như hoàn thành xong lễ bái

sư.”

“Tên của ta là Kỷ Trường, khi còn sống là một nhân vật lớn, rất có tiếng tăm nha. ”

Túc Bảo lại càng ngạc nhiên nhìn về cái bóng như không khí bên cạnh.

“Ruột gà? Tại sao lại gọi là ruột gà?”

( Trong tiếng Trung, từ Kỷ Trường có phát âm giống từ Ruột gà)

Kỷ Trường không biết Túc Bảo đang nghĩ gì, Nhìn gương mặt đầy nghi hoặc của cô nhóc nói:

“Con không biết ta cũng là chuyện bình thường. Ta lớn tuổi hơn con, lại không ở cùng thời đại với con, nhưng mà ta rất lợi hại, ta cũng có thể dạy con rất nhiều thứ, để con không bị bắt nạt nữa… …”

Túc Bảo đột nhiên hỏi: “Đại nhân vật cũng chết sao?”

Kỷ Trường: “…”

Túc Bảo lại hỏi: “Người lợi hại như vậy, thế vì sao lại chết chứ?” Kỷ Trường nhất thời á khẩu, có chút không biết trả lời thế nào, con nhóc này thật khó đối phó.

Túc Bảo nắm chặt lấy chăn bông, hơi rũ mắt xuống, mím môi hỏi câu cuối cùng: “Nếu người thật sự là sư phụ con, vậy vì sao ngài lại không quan tâm đến con…”

Sau khi mẹ qua đời, mặc kệ bé có khóc, có đau đớn, cũng không ai quan tâm đến bé.

Hơn một năm qua, bé đã học được cách nhìn sắc mặt ba để sống, cố gắng hết sức để bản thân không bị người khác ghét bỏ nhưng bé vẫn không nhìn thấy được chút tình thương nào từ khuôn mặt của ông bà.

Bé còn bị dì đánh đập …

Không ai chịu giúp bé cả.

Kỷ Trường sửng sốt, trong lòng có chút phức tạp. Hắn cái gì cũng không giải thích, yên lặng nói: “Hài tử ngoan, từ nay về sau sư phụ sẽ bảo vệ con.”

Túc Bảo mím môi, quay mặt đi, không nói nữa.

Kỷ Trường xoa đầu Túc Bảo, nói:

“Con nên nghỉ ngơi thật tốt, sư phụ sẽ quay lại sau, thứ này coi như là quà gặp mặt của sư phụ. Tam giới đều có quy tắc, sư phụ có thể đến nhưng không thể ở lại lâu được, còn rất nhiều việc chưa kịp bàn giao xong đã vội tới đây.”

Túc Bảo chỉ cảm thấy tay hơi nóng lên, trên tay xuất hiện một chiếc vòng màu đỏ rực.

Không biết qua bao lâu, trong phòng bệnh không còn tiếng động nữa, Túc Bảo mở mắt nhìn bốn phía, vẫn là không thấy gì.

Nhưng không biết vì sao, bé lại cảm nhận được hơi thở ấm áp kia, trên người đau nhức cũng dịu đi rất nhiều!

……….

Chớp mắt mười ngày trôi qua.

Vết thương của Túc Bảo gần như đã lành hẳn, chuẩn bị xuất viện trở về kinh đô.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.