Chương trước
Chương sau
Vào thứ bảy, Mộc Quy Phàm nghe nói Trần Thương Vũ đã chấp nhận nói nên anh dẫn Túc Bảo về Mộc gia sơn trang.

Túc Bảo tuy là cô cả của Mộc gia sơn trang nhưng lại hiếm khi trở về...

Mọi người rất nhớ Túc Bảo, một đám người lớn vây quanh sau lưng Túc Bảo, một người nói muốn dạy bé đánh đấm, một người nói muốn dạy bé bắn súng... Náo nhiệt quá.

Lúc này Vạn Bát Thực vội vàng chạy tới, quỳ một chân xuống kêu lên, hai mắt đỏ bừng: "Gia chủ...!"

Mộc Quy Phàm rất ngạc nhiên khi Vạn Bát Thực thực thi sai mệnh lệnh của anh, nếu không có lệnh của anh, anh ta sẽ không đột nhiên rời khỏi Trần Thương Vũ và tự mình đến đây.

Trần Thương Vũ chắc chắn đã bỏ chạy.

Mộc Quy Phàm bế Túc Bảo đang ăn thạch dâu vào lòng rồi bước nhanh ra ngoài.

Túc Bảo: "??"

Mộc Quy Phàm hỏi: “Ông ta chạy trốn như thế nào?”

Hai mắt Vạn Bát Thực đỏ đến mức như sắp chảy máu, anh ta mím môi nói: “Thuộc hạ đã theo dõi ông ta ba ngày ba đêm, hôm nay ông ta nói sẽ nói, thuốc hạ cũng nghe rằng gia chủ và cô chủ đã đến…”

“Đại tiểu thư hồng hào, thanh tú, đương nhiên không thể đi đưa xuống nơi tầng hầm ẩm thấp đó được, cho nên thuộc hạ đã áp giải Trần Thương Vũ đến phòng giam.”

Suốt ba ngày không ngủ thì dù có ý chí mạnh mẽ đến đâu thì cũng sẽ có lúc xảy ra sơ sót.

Chỉ một chút sơ suất, Trần Thương Vũ đã bỏ chạy.

"Nhưng gia chủ yên tâm! Toàn bộ sơn trang đã bị phong ấn rồi! Ông ta không thể trốn thoát khỏi sơn trang."

Mộc Quy Phàm cau mày, đột nhiên hỏi: “Cậu đã bao nhiêu ngày không ngủ rồi?”

Vạn Bát Thực thành thật nói: "Ba ngày..."

Mộc Quy Phàm không nói nên lời.

Trên đời này sao có thể có người cứng đầu như vậy, anh nói là anh ta không được rời mắt khỏi Trần Thương Vũ thế là anh ta không ngủ thật.

Túc Bảo nhìn Vạn Bát Thực, thở dài như một người lớn nhỏ: "Này... Nhiệm vụ đã kết thúc! Chú Bát Thập, chú mau đi ngủ đi!"

Vạn Bát Thực nhìn Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm nói: “Từ giờ trở đi, cậu cứ nghe lời đại tiểu thư, con bé nói cái gì cậu nghe cái đó là được rồi.”

Vạn Bát Thực đáp một tiếng, nhưng lại sợ gia chủ đuổi mình đi nên vội vàng nói: "Gia chủ, Trần Thương Vũ chạy đến khu rừng phía sau núi. Rừng cây đã bị chúng ta bao vây rồi."

Mộc Quy Phàm gật đầu, cả nhóm đi vào khu rừng phía sau núi.

Rìa ngoài của khu rừng được vây chặt hai tầng.

Vạn Đào vội vàng đi tới, nhức đầu nói: "Gia chủ, người này có chút tà môn..."

Bọn họ quen thuộc với rừng cây trong sơn trang, những buổi huấn luyện ngoài trời thường xuyên tổ chức luyện tập trên ngọn núi này.

Nhưng vừa bước vào thì họ bị lạc.

Kỷ Trường nhìn rừng cây, cười lạnh nói: "Cửu cung bát quái trận của Gia Cát Lượng? Túc Bảo, phá đi!"

Túc Bảo giơ quả dâu tây khô đông lạnh lên, hung hăng nói: "Phá! A a a a"



Vừa nói, bé vừa cắn một miếng dâu tây khô đông lạnh.

Kỷ Trường: "..."

Mộc Quy Phàm: “…”

Trần Thương Vũ trốn trong rừng với vẻ mặt nham hiểm.

Dù ông ta mạnh đến đâu cũng không dám liều mạng đối đầu với súng đạn thật.

Đúng lúc này, ông ta nhìn thấy Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo bước vào rừng.

Trần Thương Vũ choáng váng.

Chỉ có hai người này, trong đó còn có cả một đứa trẻ, thế mà bọn họ dám vào trong này sao?!

Quá khinh địch rồi!

Trần Thương Vũ thầm nghĩ: "Cơ hội đã đến rồi." Ông ta nhảy cẫng lên và di chuyển nhanh chóng.

"He he he he… Tới đây!" Ông ta lạnh lùng nói.

Túc Bảo đang nằm trên vai ba, nghe thấy bên trái có tiếng nói, vô thức quay đầu lại nhìn - Không có gì cả?

Đang nghĩ ngợi thì âm thanh lại đổi hướng, vang lên từ phía bên phải: “Rốt cuộc mấy người là ai… Tại sao phải đối đầu với tôi!”

Mộc Quy Phàm nheo mắt lại, bất ngờ quay đầu lại, nhưng phía sau anh không có gì cả.

Vẻ mặt anh dần trở nên nghiêm túc.

Giọng nói của Trần Thương Vũ lại đổi hướng: "Ai là kẻ đứng sau các người? Là ai phái các người đến bắt tôi?”

Mộc Quy Phàm nín thở chỉ khẽ cử động ngón chân.

Anh hối hận vì lẽ ra không nên đưa Túc Bảo vào. Anh không ngờ rằng Trần Thương Vũ lại mạnh như vậy!

“Ông ra đây trước đi, ra đây rồi tôi sẽ nói cho ông biết ai đứng sau bọn tôi.” Mộc Quy Phàm cảnh giác nhìn bốn phía, lạnh lùng nói.

Sau đó, Túc Bảo hét lên: "Ông có giỏi thì đừng chạy để bọn tôi đến tìm ông!”

Trần Thương Vũ cười lớn và lại đổi giọng: "Tôi đã đánh giá thấp mấy người rồi! Trong ngành này vốn không có quy tắc nào cả. Mấy người đi đường dương quan, tôi qua cầu độc mộc là được rồi, thế mà mấy người cứ cắn lấy tôi không buông.”

"Nói đi, mấy người muốn gì ở tôi?"

Túc Bảo nhìn về một hướng, nói: "Đến đây!"

Trần Thương Vũ cười to rồi lại đổi hướng, "Ha ha ha... Có giỏi thì đến đây mà tìm này!”

Đây chính là Cửu Chuyển Bát Quái trận pháp mà ông ta đã nghiên cứu rất lâu!

Trần Thương Vũ thừa nhận rằng Mộc gia chủ gì gì đó này đúng thật là rất lợi hại, cũng có rất nhiều loại bùa chú.

Nhưng có nhiều bùa chú đi chăng nữa thì cũng phải dán lên mới dùng được!

Trong rừng, giọng nói của Trần Thương Vũ có thể được nghe thấy từ mọi hướng.



Mỗi tế bào trong cơ thể Mộc Quy Phàm đều phải cảnh giác, anh thấp giọng nói: “Túc Bảo, con đi ra ngoài trước đi. Người đàn ông này quá xảo quyệt, chúng ta không thể tìm được ông ta đâu.”

Anh sợ vô tình làm tổn thương cục cưng ngoan bé nhỏ nhà mình.

Túc Bảo chớp chớp mắt: "Khó tìm lắm sao?"

Bé nghĩ là ba muốn thể hiện một chút nên mới cha ba cơ hội.

Chứ việc này rất đơn giản! Giọng nói phát ra ở đâu cứ đánh vào đó là được rồi.

Không ngờ là ba không bắt được luôn đó?

Tất nhiên, với tư cách là chiếc áo khoác bông nhỏ ngoan ngoãn nhất của ba, nhất định không được làm ra mất chuyện vạch mặt làm mất mặt ba!

Túc Bảo nói: "Ba, thả con xuống trước."

Bé vùng ra khỏi vòng tay của Mộc Quy Phàm, trong khi ba cô vẫn cúi xuống, bé chạm vào đầu ba mình như giáo viên mẫu giáo đang an ủi một đứa trẻ: "Không sao đâu ba, những người khác cũng không tìm thấy ông ta, chuyện này rất bình thường.”

Trong lòng Mộc Quy Phàm cảm thấy ấm áp, quả nhiên, chiếc áo khoác bông nhỏ của anh có thể an ủi người khác!

Vừa lúc đó Trần Thương Vũ lại đổi hướng, trong rừng vang lên giọng nói của ông ta: "Đừng lãng phí công sức nữa, không tìm được đâu. Chúng ta đàm phán một giao…”

Còn chưa nói xong.

Túc Bảo đột nhiên chộp lấy một hòn đá to cỡ lòng bàn tay trên mặt đất, ném về một hướng!

"A…!!"

Một tiếng hét thảm vang lên trong rừng!

Ngay sau đó, có thứ gì đó rơi xuống đất với âm thanh nghèn nghẹt.

Mộc Quy Phàm: “…”

Cảm ơn, không thấy được an ủi chút nào.

Viên đá đập chính xác vào sống mũi của Trần Thương Vũ, khiến mặt ông ta đầy máu, ông ta ngã xuống đất với vẻ mặt kinh hãi.

Không thể nào!

Hoàn toàn không thể nào!

Làm sao một con bé con lại có thể tìm thấy ông ta còn có thể ném đá chính xác như vậy!?

Chắc chắn là do may mắn!

Trần Thương Vũ nghiến răng và né vào bụi rậm trước khi Mộc Quy Phàm đi tới.

Túc Bảo nhìn trái nhìn phải, sau đó lại nhặt một hòn đá khác lên: "Ra đây, nếu ông không chịu ra thì tôi sẽ ném vỡ răng cửa của ông!”

Trần Trường Vũ ôm mũi, cười lạnh: "Bé con...! Ha... Mới may mắn có một chút mà tưởng mình giỏi lắm rồi sao!”

Túc Bảo giơ hòn đá trong tay lên...

Đối phương không tin.

Vậy thì bé đâu còn cách nào khác, đành phải ném hòn đá đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.