Chương trước
Chương sau
Túc Bảo đáng thương hỏi: "Ba, ba không về chắc con sẽ điên mất! Bà ngoại nói ba có nhiệm vụ rất quan trọng, trừ khi ba chủ động liên lạc với bọn con còn không thì bọn con không được gọi điện làm phiền bà.”

Mộc Quy Phàm cảm thấy vừa đau lòng vừa buồn cười, liếc nhìn Vạn Bát Thực và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Vạn Bát Thực nói: "Báo cáo gia chủ! Gia chủ bảo phải ở sát cạnh một tấc không rời!"

Anh ta không những không cảm thấy có vấn đề gì mà thậm chí còn muốn tự hỏi liệu mình có làm tốt hay không, có nên được khen không.

Mộc Quy Phàm nhếch khóe miệng nói: “Vạn Bát Thực, nhiệm vụ kết thúc! Từ giờ trở đi, hãy chú ý tới nghi phạm phía sau, đừng để ông ta rời khỏi tầm mắt của cậu.”

Vạn Bát Thực: "Vâng!"

Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo đi ra ngoài, đột nhiên dừng lại, bổ sung thêm: “Nếu ông ta dám động đậy thì cứ cho hắn nghỉ ngơi một chút.”

Vạn Bát Thực nhanh chóng muốn chạm vào súng.

Mộc Quy Phàm dừng lại: "Trước mặt dân thường đừng dùng hỏa lực, còn lại thì cứ tự do."

Vạn Bát Thực: "Vâng!"

Nhìn xem, gia chủ thật sự công nhận anh ta, nếu không thì sao lại tin tưởng giao cho anh ta nhiệm vụ như vậy.

Vạn Bát Thực đến trước mặt Trần Thương Vũ và nhìn thẳng vào mắt ông ta.

Trần Thương Vũ: "..."

Chỉ phái mỗi một người đến để canh chừng ông ta sao?

Trần Thương Vũ cười lạnh, đang định nói chuyện.

Đột nhiên Vạn Bát Thực tát ông ta một cái.

Bốp!

m thanh đó khiến Mộc Quy Phàm và Túc Bảo kinh ngạc quay lại.

Vạn Bát Thực nhìn chằm chằm vào Trần Thương Vũ và nói: "Báo cáo! Ông ta đã động đậy! Mặt ông ta đã động đậy!"

Mí mắt Mộc Quy Phàm giật giật, anh liếc nhìn những ánh mắt kinh ngạc xung quanh, bắt chéo đôi chân dài rồi bước ra khỏi sảnh sân bay vài bước.

Trần Thương Vũ sửng sốt, tức giận nhìn Vạn Bát Thực: "Cậu có bị..."

Trước khi từ “bệnh” được thoát ra khỏi miệng thì lại có một tiếng “bốp” khác vang lên.



Trần Thương Vũ: "..."

Mấy thuộc hạ khác nhịn cười, mặt nghiêm túc nói: "Đi thôi!"

Trần Thương Vũ rất tức giận, dù tức giận đến đâu, ông ta cũng chỉ có thể kìm nén rồi cất bước đi…

Bốp!

Lần này bàn tay vung đánh mạnh vào gáy như đánh cháu trai vậy.

Trần Thương Vũ rụt cổ: "???!!"

Không phải chứ, đi bộ cũng được tính là động đậy?

Một số thuộc hạ khác áp giải Trần Thương Vũ nhanh chóng nói: "Cái này không tính, cái này không tính!"

“Không đến mức vậy đâu, vừa nãy gia chủ cũng nói chúng tôi áp giải ông ta đi.”

"Bình tĩnh một chút, người dân đang nhìn đấy, cậu muốn gia chủ bị người ta bắt thóp được một điểm không hay sao?"

Vạn Bát Thực cau mày, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, chân có thể cử động, còn lại thì không được!"

Trần Thương Vũ muốn chửi rủa Vạn Bát Thực từ trong lòng, tức giận bước về phía trước.

Nhưng chỉ cần động tay động tay hoặc lắc đầu, nhất định sẽ bị đánh lần nữa.

Cuối cùng, ông ta chỉ có thể ôm chân, ôm đầu cứng ngắc, bước từng bước nhỏ như một người vợ nhỏ, thật đúng là nôn ra ba ký máu.

Kỷ Trường bay đến bên cạnh Túc Bảo, đóng sách lại.

"Sư phụ đã xem lại sách… Tên Trần Thương Vũ này… Đúng là vận mệnh của ông ta rất phi phàm, người tu đạo trên thế giới này tính đến thời điểm hiện tại là còn rất ít, mà ông ta là một trong số đó.”

Túc Bảo nghi hoặc hỏi: "Tu đạo? Sửa đường ấy hả?"

Kỷ Trường im lặng liếc nhìn bé rồi nói: “Trên thế giới hiện nay có rất nhiều đạo sĩ. Ở một số nơi, thỉnh thoảng có thể thấy các thầy xem tướng số, thầy bói. Nhưng hầu hết đều chỉ tự học một số kỹ năng cơ bản hay là đi theo thầy vào nghề.”

Loại người này chỉ muốn kiếm tiền, ngu dốt, không biết vận mệnh của mình… Không thể coi là người tu đạo.

"Những người chính thống gia nhập một giáo phái nào đó, tuân theo truyền thừa của giáo phái và kiên trì nỗ lực trên con đường tu đạo mới được gọi là người tu đạo."

Túc Bảo chợt nhận ra: "Vậy ta cũng tu đạo!"



Kỷ Thường buồn cười gật đầu: "Đúng vậy, con tu đạo, con tu đạo đáng yêu."

Túc Bảo: "???"

Đạo đáng yêu là gì vậy?

Sau khi Mộc Quy Phàm trở lại và điều Vạn Bát Thực đi, cuối cùng Túc Bảo cũng có một cuộc sống học đường bình thường.

Trần Thương Vũ gặp người đàn ông đầu trọc ở Mộc gia sơn trang, người đàn ông đầu trọc vừa nhìn thấy ông ta, gã cúi đầu nghẹn ngào: "Sư phụ, xin lỗi! Con không thể chịu được..."

Trần Thương Vũ cười lạnh, gã không chịu được nên khai hết rồi hả?

Nếu là ông ta thì chắc chắn không bao giờ có chuyện đó!

Ba ngày sau.

Hai má của Trần Thương Vũ hóp lại.

Ông ta không thể chịu đựng được nữa.

Bình thường thì không sao cả, không động đậy thì không động đậy thôi. Ông ta khoanh chân tu luyện, ngồi thiền.

Nhưng mà ai cũng phải ngủ mà phải không?

Khi ngủ vô thức di chuyển cũng bình thường mà?

Ba ngày nay ông ta ngủ không ngon giấc!

Ông ta đang ngủ say thì bất ngờ bị đánh thức bởi một phát súng, ông ta giật mình trở mình đứng lên lại thêm một phát súng.

Thức như vậy ba ngày, không có cơ hội chợp mắt, không ngủ được khiến người ta rất có thể sẽ mất khống chế, Trần Thương Vũ ngồi xếp bằng cũng không thể ngồi yên, vì vậy càng ngày ông ta ăn càng nhiều đạn hơn.

Bây giờ đang trên đà cáu kỉnh, ông ta nhìn chằm chằm vào Vạn Bát Thực, thấy tinh thần hắn vẫn hăng hái như trước, đúng là tuyệt vời.

Trần Thương Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi sẽ nói...! Mấy người muốn biết điều gì? Nói đi!"

Người đàn ông đầu trọc ở hố bên cạnh: "..."

Lúc này, gã đầu trọc cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, vô thức rụt cổ lại, nhìn lại phía sau...

Không có gì cả.

Chuyện gì đã xảy ra thế?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.