Chương trước
Chương sau
Mấy con quỷ đám lăng nhăng vừa mới tản ra đi tìm bà lão, bây giờ thấy bà lão nằm rạp xuống đất khóc thì không khỏi há hốc mồm.

Đây là thế nào, khóc lóc đau lòng như vậy, không biết còn tưởng rằng Túc Bảo giết cả nhà bà ta vậy?

Túc Bảo đứng trước giường bệnh của cậu bé, em trai này nhỏ hơn cả cô bé, lúc này cậu bé đang nhíu mày ngủ thiếp đi, nhưng như vậy cũng không hết đau.

Đúng là rất đáng thương, khiến người khác không nỡ lòng nhìn.

Nhưng em trai này đáng thương, anh trai Tử Tích của cô bé cũng đáng thương.

Nếu như cô bé không để ý đến anh Tử Tích mà vô tư đưa số mệnh của anh trai cho cậu bé này “mượn” thì cuối cùng lại làm hại anh Tử Tích phải nằm trên giường cả đời…

Vậy nên cô bé mới không muốn kiểu vô tư này.

Mặc kệ người khác nói gì đi chăng nữa, cô bé không muốn chính là không muốn, thà rằng bị chửi…

Tô Tử Du lặng lẽ nói: “Làm cho rõ đi có được không, là bà hại người trước mà bây giờ lại trách ngược chúng tôi? Đúng là chỗ nào cũng có người mất đạo đức…”

Vẻ mặt bà lão vô cùng tuyệt vọng, bà ta khóc đến đỏ mắt, tóc cũng rối loạn.

“Tôi không phải là không có đạo đức, tôi chỉ nói các người mệnh tốt như vậy thì có thể cho cháu trai tôi một chút hay không, nó mới ba tuổi mà đã hai năm phải đi chữa bệnh. Nó rất đáng thương…”

“Xin các người, cầu xin các người!”

Bà lão quỳ trên mặt đất, đáng thương cầu xin.

Cháu trai của bà ta đã đáng thương như vậy rồi, chỉ cần là người sẽ không nỡ lòng!

Nếu như mấy người Túc Bảo mặc kệ thì chính là do bọn họ ích kỉ lạnh lùng, đời này cũng rửa không sạch.

“Hơn nữa mệnh các người tốt như vậy, mỗi người cho cháu trai tôi mượn một chút đi… Những đứa trẻ khác cũng không cần cho mượn.”

“Số mệnh các người tốt, cho người khác mượn một chút cũng không sao, nhưng những đứa trẻ khác bị mượn một chút thì sẽ bị bệnh tật quấn thân, rất đau đớn… Nói cách khác, nếu các người cho mượn thì không chỉ cứu cháu trai tôi mà còn cứu được những đứa trẻ khác… Công đức vô lượng đó!”

“Nhưng nếu các người không cho mượn thì đó chính là hại… không chỉ cháu tôi mà còn hại những đứa trẻ khác! Mày chính là yêu tinh hại người nhất!” Bà lão chỉ về phía Túc Bảo.

Túc Bảo cạn lời, Tô Tử Du cũng hoàn toàn bó tay.

Lần đầu tiên họ thấy loại logic này, không chỉ thẳng thắn mà còn thật vi diệu.

Túc Bảo còn chưa kịp nói thì Tô Tử Du đã đứng trước mặt Túc Bảo, tức giận mắng:

“Bà nói lời này khác gì nói mượn số mệnh con người khác là do chúng tôi làm?”

“Thế tại sao bà không dừng tay, tốt bụng dùng mạng bà cho cháu trai bà đi, đừng có làm hại con cháu nhà người khác nữa.”

“Con nhà người ta vốn đang khỏe mạnh bà lại đi cướp mạng của người khác làm họ bị bệnh tật đầy người! Bây giờ còn trách lại chúng tôi!”

“Bà thật tuyệt vời, bà thanh cao, bà 108!”



Bà lão không chịu nghe mà chỉ khóc lóc, vừa khóc lóc vừa chỉ trích, từng bước ép họ phải làm theo.

Tô Tử Du mặc kệ bà ta, cậu kéo tay Túc Bảo đi: “Em gái, chúng ta đi thôi, không cần phải để ý đến loại người này.”

Túc Bảo nói: “Chờ chút.”

Sao có thể đi như vậy được chứ?

Nếu bà lão này lại đi hại người thì sao?

Túc Bảo ngồi xuống trước mặt bà lão, cô bé cầm một tấm bùa dán trên trán bà ta: “Bà lão, cho bà một cái bùa này.”

Bà lão đang khóc lóc kêu gào đột nhiên bị Túc Bảo dán bùa lên trán, bà ta sửng sốt nói: “Bùa gì?”

Chẳng lẽ con nhóc này bị lời của bà ta làm cho áy náy nên chủ động dâng số mệnh ra?

Bà lão không khỏi vui mừng, Túc Bảo nói tiếp:

“Cái bùa này là bùa hại người sẽ gãy tay gãy chân.”

Bà lão: “…”

Túc Bảo không yên tâm, tiếp tục dặn dò: “Bà biết nó có ý gì không? Chính là nếu bà tiếp tục hại người hay mượn số mệnh của người khác thì tay chân bà sẽ bị gãy.”

Bà lão vừa tức giận vừa không tin.

Trên đời này làm gì có chuyện cao thâm như vậy.

Rất nhiều bùa chú đều thất truyền, người có bản lĩnh thật sự như bà ta lại càng ít, một tấm bùa cũng có thể khiến người ta gãy tay gãy chân (khiến người ta không may xảy ra tai nạn) nhưng cũng hoàn toàn không thể đoán trước được.

Cái gì gọi là hoàn toàn, đó chính là giả thiết người nào đó làm gì đó trong tương lai thì tấm bùa mới có hiệu lực… Loại đồ vật quá huyền ảo này chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.

Nhưng bà lão vẫn tức giận, cho dù là ai cũng không thích bản thân bị nguyền rủa, cho nên bà ta lại khóc lớn: “Chẳng lẽ mày lạnh lùng nhẫn tâm như vậy thật sao, cứ như vậy nhìn một sinh mệnh nhỏ chết đi như thế sao?” Túc Bảo suy nghĩ: “Bà nói đúng.”

Bà lão lại vui mừng.

Túc Bảo lại dán thêm một tấm bùa nữa lên trán bà ta: “Nên trả mệnh mà bà mượn của người khác về nữa.”

Bà lão: “…”

Túc Bảo lại dán thêm một tấm nữa: “Thêm một tấm nữa, đây là bùa dạy hư người khác sẽ bị chặt đầu, nếu bà dạy người khác hại người, sau đó lại bắt người ta giúp bà sống tạm bợ thì đầu bà sẽ bị rơi ra đó!”

Giọng đứa nhỏ mềm mại ngọt ngào, nghe như giọng nói của thiên sứ nhưng lời nói ra lại hoàn toàn trái ngược.

Tô Tử Du ngẩn người một lúc mới phản ứng được giọng nói ngọng líu lô của cô bé đang nói gì.

Túc Bảo làm xong mới đứng lên rời đi với Tô Tử Du.

Vừa đi cô bé còn đưa tay ra tính: “Anh, một tấm bùa của em có thể bán được một ngàn vạn, ba tấm bùa của em là ba ngàn vạn…”



Tiểu Túc Bảo thậm chí còn có chút đau lòng.

Tô Tử Du an ủi: “Ngoan, em phải nghĩ thế này, chi phí mua một tờ giấy vàng là năm đồng, mực vẽ bùa tốn ba đồng, một tấm là tám đồng, ba tấm là hai bốn đồng… Trở về anh cho em 240 tệ được không?”

Túc Bảo suy nghĩ, cũng đúng nha!

Thế là cô bé vui mừng gật đầu: “Ừm ừm!”

Khóe miệng Kỷ Trường giật một cái.

Hắn quay đầu lại nhìn một cái.

Bà lão này mượn số mệnh của nhiều người như vậy, hại cũng rất nhiều người… Một khi những số mệnh bị mượn kia quay về chủ cũ thì bà ta sẽ gặp báo ứng…

Làm hại người khác sẽ có kết cục thê thảm thế nào thì bà ta sẽ thảm như vậy, bây giờ bà ta chỉ có thể khẩn cầu mình không hại chết người mà thôi.

Kỷ Trường lắc đầu nói: “Từ đầu ta đã thắc mắc vì sao ta nhìn không ra, hóa ra là bà già này dùng thuốc mê.”

“Nếu dùng thủ đoạn huyền thuật gì đó thì sư phụ nhất định có thể phát hiện ra lúc gặp Tô Tử Tích ban sáng.”

Túc Bảo lắc đầu: “Không sao đâu sư phụ, con cũng không nhìn ra!”

Trong lòng Kỷ Trường cảm thấy ấm áp, cô bé cũng lo lắng mà vẫn còn an ủi hắn.

Hắn đang định nói thì đứa nhỏ lại nói tiếp: “Thừa nhận mình không giỏi cũng đâu có sao đâu!”

Cô bé cũng rất kém nha.

Cô bé là kém ít, còn sư phụ là kém nhiều.

Kỷ Trường: “…”

Tô Tử Tích chìm trong bóng tối.

Xung quanh không có chút âm thanh nào, dưới chân cũng không biết dẫm phải gì mà lại lún xuống như bùn…

Tô Tử Tích đột nhiên có chút sợ hãi, cậu vô thức chạy về phía trước, không biết chạy bao lâu cậu chạy đến một ngưỡng cửa.

Có người ngồi ở cửa ra vào, cậu không thấy rõ đó là ai, nam hay nữ cũng không phân biệt được, Tô Tử Tích có chút sợ hãi nhưng không thể không lấy can đảm hỏi: “Xin chào, xin hỏi…”

Người kia đột nhiên ngẩng đầu nở một nụ cười kì quái.

“Lại đây, viết tên cậu vào đây.”

Giọng người kia rất nhẹ nhàng, vô cùng hấp dẫn.

“Chỉ cần cậu viết tên mình xuống là cậu có thể ra khỏi nơi này…”

Tô Tử Tích dường như bị một sức hút nào đấy hút vào, cậu không tử chủ được mà bước lên phía trước, sau đó bàn tay như có ý thức của riêng mình, từng nét từng nét viết tên mình xuống, Tô… Tử…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.