Chương trước
Chương sau
Mấy đại ác quỷ chỉ biết hại người, chưa từng học qua cứu người bao giờ, thấy Tô Tử Tích cấp cứu, nhất thời bọn họ cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể đi ra ngoài tìm Túc Bảo.

Túc Bảo nghe xong, nhưng bé không vào được phòng phẫu thuật nên chỉ có thể đi tìm sư phụ, vội vàng chạy ra ngoài.

"Túc Bảo!" Tô Tử Du vội vàng đuổi theo.

Bà cụ Tô dặn dò Tô Tử Lâm một câu, đang định đuổi theo bé, Tô Tử Lâm lại bảo bà ấy cứ đợi ở đây, anh sẽ đuổi theo.

Túc Bảo chạy đến rơi cả giày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là vẻ lo lắng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ rằng bé phải nhanh... nhanh hơn nữa.

Anh Tử Tích, hãy cố gắng… Nhất định không được biến thành đồ ngốc!

Bên kia.

Kỷ Trường đi theo bà lão kia.

Sau khi bà lão rời khỏi tầng mười một thì không hề trở về phòng bệnh, ngược lại xuống tầng tới đình hóng gió của bệnh viện đi dạo xung quanh một vòng.

Ở đây có rất nhiều người nhà bệnh nhân đang nghỉ ngơi, chờ đợi, bà lão rất khéo ăn nói, tụ tập với một số người, nói đủ chuyện trên trời dưới đất, hỏi nhà cô ai bị bệnh, con cô bị làm sao vậy...

Sau khi trò chuyện thân hơn, bà ta bắt đầu xem tướng cho người ta, gần như nói câu nào cũng đúng, khiến cho những người nhà vốn không phải rất để ý kia đều thành kính không thôi, nhao nhao báo lại tên họ bát tự của mình hoặc là người nhà, nhờ bà ta tính cho một quẻ.

Kỷ Trường nhíu mày, bà lão này là bà cốt ư?

Nhưng đi khắp nơi hỏi bát tự của người khác như vậy... Kỷ Trường cảm thấy có chút gì đó không đúng, có một suy nghĩ nhanh chóng hiện lên trong đầu.

So sánh với số mệnh của Túc Bảo và Tô Tử Du với Tô Tử Tích, bà lão không tìm thấy được người khiến cho mình hài lòng, xua tay từ chối bằng một câu "Thiên cơ bất khả lộ", xoay người trở về phòng bệnh với vẻ mặt bình tĩnh không có hứng thú.

Bà ta lại nghĩ tới số mệnh của Túc Bảo, đáy lòng càng như đang bị kiến gặm nhấm, hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh lại được, bà ta không cam lòng khi một số mệnh tốt như vậy bày ra trước mặt mình mà mình lại không lấy được!

Kỷ Trường tiếp tục đi theo.

Bà lão trở lại phòng bệnh, trên đường đều có người chào hỏi bà ta, bà ta đi ngang qua cửa phòng bệnh của Tô Tử Tích, thăm dò liếc mắt nhìn.

Kỷ Trường thấy ánh mắt của bà ta hơi lóe lên, sau đó mới đi về phía phòng bệnh đơn nằm ở cuối hành lang.

Kỷ Trường đi theo, vừa mới bước vào cửa phòng bệnh, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.

Hơi thở bên trong phòng bệnh này và hơi thở bên ngoài có chút không giống nhau.

Kỷ Trường ngẩng đầu, nhìn ra hành lang bên ngoài, nhíu chặt mày.

Đột nhiên Túc Bảo chạy tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là nước mắt, lo lắng nói: "Sư phụ!"

Kỷ Trường dừng bước, vội hỏi: "Sao vậy?

Túc Bảo sốt ruột khóc nấc lên: "Anh Tử Tích sắp biến thành đồ ngốc rồi."

Kỷ Trường: "…"

Không thể nào.

Số mệnh của Tô Tử Tích rất tốt, cuộc phẫu thuật này sẽ không khiến cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, càng sẽ không lấy đi tính mạng của cậu.

Kỷ Trường vội vàng mở sách ra xem, vừa mở ra, đột nhiên phát hiện đường số mệnh của Tô Tử Tích bị rẽ ra một nhánh nhỏ, mờ mịt khiến cho số mệnh của cậu xảy ra thay đổi tổng thể.

"Mượn mệnh?! "Kỷ Trường buột miệng thốt ra, gần như trong nháy mắt đã hiểu rõ ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu mình vừa rồi là cái gì!

Quá ranh mãnh, quá cẩn thận, ngay cả hắn cũng không phát hiện ra được.

Đừng thấy quyển sách này chỉ là một quyển sách mỏng tanh, nếu muốn lật xem hết, có lẽ dùng thời gian ba năm cũng không thể nào lật hết nổi, Kỷ Trường cũng sẽ không rảnh rỗi đi lật xem mỗi ngày.

Còn nữa, hôm nay lúc Tô Tử Tích tiến vào phòng phẫu thuật, số mệnh của cậu vẫn bình thường, nếu không phải Túc Bảo chạy tới hắn cũng không phát hiện ra chuyện này...



Bà lão nghe thấy tiếng của Túc Bảo vang lên ngoài cửa, vội vàng đi ra xem, chỉ thấy Túc Bảo và Tô Tử Du đang đứng ở trước mặt, sau lưng không có người lớn đi cùng.

Khuôn mặt bà ta trở nên rạng rõ, vẫy tay chào hỏi: "Cô nhóc, sao các con lại tới đây, đến đây nào..."

Túc Bảo không muốn để ý tới bà ta, hiện tại bé chỉ muốn cứu anh Tử Tích thôi.

Kỷ Trường lại nói: "Túc Bảo, vào xem một chút đi! Có lẽ Tô Tử Tích xảy ra chuyện ngoài ý muốn có liên quan đến bà ta!"

Hắn nhớ tới dáng vẻ bà lão kia thăm dò liếc nhìn phòng bệnh của Tô Tử Tích ban nãy, cùng với bà ta âm thầm thu thập sinh thần bát tự của người khác khắp nơi.

Lại nhìn cậu bé nằm trên giường bệnh…

Ngón tay Kỷ Trường khẽ nhúc nhích, một tia sáng nối liền cậu bé với quyển sách, quyển sách tự lật trang, nhanh chóng dừng lại ở trang của cậu bé.

Số mệnh vốn phải tận, hiện tại lại tiếp tục.

Kỷ Trường nhanh chóng đưa ra quyết định, nói: "Túc Bảo, lật gối đầu của đứa nhỏ này lên đi, xem thử bên dưới."

Túc Bảo không nói hai lời xông lên.

Bà lão ngẩn người, cô nhóc này lại tự chạy vào trong ư?

Thấy bé chạy vào, Tô Tử Du cũng tiến vào theo.

Bà lão vui mừng khôn xiết, sung sướng đến độ suýt chút nữa cười ra tiếng.

Đúng là trời giúp mình mà!

Bà ta lập tức đóng cửa lại, sau đó sờ soạng trong túi một hồi, lấy ra một cái bình xịt nho nhỏ.

Cùng lúc đó, Túc Bảo cũng lật gối lên.

Vì không muốn đụng phải cậu bé đang ngủ say, bé còn duỗi tay kéo đầu của cậu bé đó một chút, kết quả sau khi lật gối đầu lên, lập tức nhìn thấy bốn hình nộm làm bằng cỏ ở dưới gối.

"Đây là cái gì?!" Tô Tử Du kinh ngạc.

Kỷ Trường nói: "Quả nhiên là mượn mệnh!"

Túc Bảo cũng ngạc nhiên nói: "Mượn mệnh?"

Mí mắt bà lão không khỏi giật giật.

Đứa nhỏ này, không ngờ lại biết tới "mượn mệnh".

Ánh mắt bà ta xoay chuyển, cười híp mắt nói: "Hai bạn nhỏ à, các con có muốn ăn kẹo không?"

Cầu phú quý trong hiểm nguy*… Bà lão càng ngày càng liều lĩnh.

(*) ý nói muốn lấy được thành công thì phải trả giá nhiều hơn người bình thường, thậm chí phải gánh chịu nhiều nguy hiểm hơn nữa.

Bị hai nhóc con này phát hiện thì đã sao, bà ta tin rằng mình vẫn có chút bản lĩnh, dưới sự trợ giúp của thuốc mê, bà ta có cách làm cho hai đứa nhóc này quên đi một đoạn ký ức ngắn.

Nhiều thì không dám nói, nhưng ký ức trong vài phút thì bà ta vẫn có thể làm cho hai nhóc quên đi.

Bà lão duỗi tay, chuẩn bị vỗ lên bả vai của Tô Tử Du.

Tô Tử Du cảnh giác nhìn về phía bà lão, lui về phía sau hai bước lớn tiếng nói: "Bà đừng có tới đây!"

Vừa nói, cậu vừa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi người tới.

Ánh mắt bà lão lạnh lẽo, lập tức giơ bình xịt nhỏ lên, không chút nghĩ ngợi nhấn vòi phun, tạm thời cứ quật ngã Tô Tử Du trước rồi hẵng nói tiếp!



Cậu bé này lớn hơn một chút, tính cảnh giác khá cao, cũng biết gọi điện thoại, không dễ giải quyết.

Nhưng cô nhóc kia lại trông vô cùng đơn giản mềm yếu, có thể quật ngã một cách dễ dàng.

Đang nghĩ như vậy, đột nhiên cửa sổ rầm một tiếng, bị một trận gió thổi bay.

Thuốc mê phun ra ngoài bị gió thổi đi, toàn bộ đều hất lên mặt bà lão.

Bà lão: "!!"

Quỷ xui xẻo nhảy từ ngoài cửa sổ vào trong giống như Tarzan, miệng kêu to "Woohoo~ đuổi kịp rồi!"

Bà lão không thể nghĩ ra được là tại sao mình lại xui xẻo như vậy, con mẹ nó như vậy mà cũng được à?

Bà ta trừng mắt, cứ mơ hồ mông lung ngã xuống như vậy.

Túc Bảo ngẩn người, không có cơ hội cho bé biểu hiện…?

Kỷ Trường chỉ vào một hình nộm trong đó, nói: "Túc Bảo, đốt nó đi!"

Túc Bảo vội vàng hoàn hồn, lấy ra một tấm bùa, dán lên trên hình nộm.

Phần phật một tiếng... Ngọn lửa màu xanh lá cây bùng lên, nháy mắt đã thiêu rụi tên tuổi và bát tự của Tô Tử Tích được đính trên người hình nộm bằng rơm sạch sẽ.

Tô Tử Du há miệng thở dốc.

Cuối cùng vẫn là em gái của cậu lợi hại, đốt lửa giữa không trung, ngầu vãi đạn!

Sau khi Túc Bảo đốt hình nộm kia xong, lại nhìn về phía ba hình nộm bằng rơm khác.

Bé không chần chừ chút nào, cầm lên đốt hết.

Lúc này bé hiểu rất rõ...

Đốt những hình nộm bằng rơm này đi, có lẽ em trai nhỏ này sẽ không sống nổi nữa.

Nhưng... Nếu muốn cứu em trai nhỏ này, cái giá phải trả là tính mạng của anh Tử Tích của bé.

Như vậy bé sẽ không chút do dự lựa chọn bảo vệ anh Tử Tích…

Sau khi đốt hình nộm xong, phản phệ báo ứng lên người bà lão, bà ta chỉ cảm thấy lồng ngực đau xót, giống như bị người ta cắm một cây đao xuống vậy.

Bà ta lập tức tỉnh táo lại, vừa hay nhìn thấy Túc Bảo đang thiêu hủy mấy hình nộm kia.

Bà ta lập tức nóng nảy, những hình nộm này... Đều là mệnh của cháu trai bà ta đó!

Sao con nhóc này lại có thể như vậy, bé đã biết tới mượn mệnh, vậy chắc chắn cũng biết làm như vậy sẽ hại chết cháu trai của bà ta!

"Không… Đừng mà!" Bà cụ kêu to, nhưng chẳng giải quyết được gì.

Bà ta ôm ngực, ngã xuống đất khóc rống: "Sao mày lại có thể như vậy, mày làm như thế là muốn hại chết cháu của tao, sao mày có thể ích kỷ như vậy chứ!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo vô cùng bình tĩnh, biết anh Tử Tích không sao nữa rồi, trái tim đang treo lơ lửng cũng thả xuống.

Bé mím môi nói: "Bà cũng hại tính mạng anh trai của con, chẳng lẽ bà không ích kỷ sao?"

Bà lão khóc đến ruột gan đứt từng khúc: "Sao tao lại hại tính mạng của anh trai mày được? Chẳng qua tao chỉ mượn chút số mệnh của nó mà thôi! Cùng lắm sẽ chỉ khiến nó bị thương một chút, không có chuyện sẽ chết!

Nhưng mày thiêu hủy hình nộm, chính là muốn lấy mạng của cháu tao!

Mệnh của chúng mày tốt như vậy, chia một chút cho cháu trai của tao cũng sẽ không bị làm sao cả... Chúng mày thật độc ác, chúng mày thật ích kỷ! Chúng mày không thể nào hiểu được sự khó khăn của những công dân bình thường như bọn tao."

Bà lão quỳ rạp trên mặt đất nước mắt giàn giụa, thút thít lên án từng tiếng một…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.