Chương trước
Chương sau
Nam sinh nói không tin quỷ sợ hãi, vì cậu ta cũng nhìn thấy!

Nhìn thấy tận mắt, chỉ nháy mắt đã không thấy đâu!

Cậu ta nuốt một ngụm nước bọt: "Có lẽ là ai chạy bộ qua thôi…"

Một nam sinh khác cầm điện thoại tê cả da đầu: "Người bình thường đi bộ không nhanh như vậy đâu, động tác ổn định như vậy càng không giống chạy bộ…"

Đột nhiên một khuôn mặt trắng bệch từ trên hạ xuống, giọng nói lạnh lùng cứng ngắc: "Các người đến đây làm gì?"

Hai nam sinh và người xem livestream!!!

"Á á á…"

Hai nam sinh nói không tin ma sợ hãi chạy trối chết.

Mộc Quy Phàm cười lạnh, có tí can đảm như vậy thì cũng đừng đến những chỗ này.

Người không biết không sợ, ngày nào chết, chết như thế nào cũng không biết.

Lúc này Mộc Quy Phàm mới thật sự rời khỏi bệnh viện Đệ Tứ.

Ngày hôm sau.

Bà cụ Tô mang theo Tô Tử Tích, Túc Bảo và Tô Tử Du đến bệnh viện.

Hân Hân bị cha mình phát hiện một ngày không làm được bài tập nào nên không được phép ra ngoài.

Túc Bảo thấy bà ngoại muốn mang anh Tử Tích đi bệnh viện thì nói muốn đi cùng, Tô Tử Du thấy Túc Bảo đi đương nhiên cũng sẽ đi theo.

Tô Tử Chiến vốn cũng muốn đi cùng nhưng lại thấy thì giống như mình dính em gái quá.

Rất mất mặt.

Túc Bảo nằm dài trên ghế đọc sách, nửa cái đầu lấp ló sau sách Tô Tử Chiến đang đọc: "Anh cả, anh có đi không?"

Vẻ mặt Tô Tử Chiến không chút thay đổi, không hứng thú nói: "Nhàm chán."

Túc Bảo bĩu môi: "Vậy được! Vậy tụi em đi đây, anh ở nhà phải ngoan nha!"

Tô Tử Chiến: "…"

Cô bé cho rằng cậu là mấy đứa nhóc kia sao? Lại còn ngoan ngoãn? Ngây thơ.

Tô Tử Chiến ngẩn người cố gắng không động đậy, mãi đến khi tiếng động cơ xe chở mấy người rời đi cậu mới không nhịn được mà đứng lên rướn cổ nhìn qua.

Giọng của Tiểu Ngũ đột nhiên vang lên: "Muốn sao? Ngộ Không, nếu cậu muốn đi thì cứ nói nha, cậu không nói sao tôi biết cậu muốn gì được."

Tô Tử Chiến đột nhiên nhìn Tiểu Ngũ chằm chằm.

Vừa rồi bà cụ Tô nói đến bệnh viện không thể mang Tiểu Ngũ đi, nhưng…

Túc Bảo thích con vẹt này, chắc cô bé muốn mang nó đi nhỉ?

Được rồi, cậu sẽ cố mang đến cho cô nhóc vậy, dù sao tổng giám đốc Tô nói phải chăm sóc em gái, cậu nghe lời tổng giám đốc Tô.

Tiểu Ngũ nhìn Tô Tử Chiến nhìn mình trầm tư thì nghiêng đầu nói: "Mặc dù cậu nhìn tôi rất có thành ý nhưng cậu muốn nói gì với tôi thì nói đi. Chẳng lẽ cậu thật sự không muốn? Cậu muốn tôi sẽ cho cậu, cậu muốn thì sao tôi lại không cho được? Không có chuyện cậu muốn mà tôi không cho cậu, cậu không muốn tôi lại đưa cho cậu. Mọi người đều nói đạo lí mà! Bây giờ tôi đếm đến ba, cậu nói rõ bản thân có muốn hay không…"



Đoạn này là lời thoại trong Tây Du ký, đây là lời lải nhải dông dài của Đường Tam Tạng.

Tiểu Ngũ học thuộc không sót chữ nào, đoạn thoại lải nhải dài dòng văn tự, vậy mà nó lại có chút khí chất của Đường Tam Tạng.

Tô Tử Chiến nắm lấy cổ nó, lạnh mặt nói: "Ồn ào!"

Tiểu Ngũ: "Éc… Éc! Thả đại gia ta ra, cứu mạng, cứu mạng! Lừa bán con nít!"

Tô Tử Chiến không thể nhịn được nữa, cậu đổi chỗ, túm cánh nó.

Tiểu Ngũ không chịu được: "Lão Lục nhà ngươi, ta phục lão Lục ngươi rồi! Ta thật sự phục rồi! Có bản lĩnh thả ta xuống, chúng ta chiến đấu với nhau!"

Tô Tử Chiến đi vào phòng Túc Bảo lấy túi dành cho thú cưng rồi nhét Tiểu Ngũ vào.

Tiểu Ngũ: "…"

Tô Tử Chiến vừa muốn đi lại nghe thấy con vẹt kia kêu linh tinh ở trong túi thú cưng: "Chờ chút, ít nhất cũng mang tôi đi cùng đi người anh em SpongeBob !"

Nó lại chuyển qua lời thoại phim SpongeBob, đúng lúc này ông nội rùa ngậm một cọng tảo biến chậm rãi bò ra từ gầm bàn.

Tô Tử Chiến nhìn một cái rồi nâng rùa đen lên.

Ông nội rùa đen: "?"

Nó đang tản bộ mà, nó làm gì rồi?

Trong bệnh viện, khoa thần kinh.

Bà cụ Tô không đến bệnh viện tư nhân mà chọn bệnh viện công của Tô Ý Thâm.

Bà cụ có thời gian thì càng thích đến bệnh viện công hơn, bác sĩ ở đây không thực dụng như bác sĩ ở bệnh viện tư.

Cuối cùng cũng đến lượt bà ấy, bà cụ Tô mang theo một hàng cà rốt vào trong.

Bác sĩ sững người: "Là ai khám bệnh?"

Bà cụ Tô gọi Tô Tử Tích, cho cậu ngồi xuống ghế xong nói: "Là đứa cháu này của tôi."

Tô Tử Tích ngồi trên ghế: "…?"

Trên bàn có một tấm bảng, bên trên viết tên bác sĩ, chủ nhiệm khoa của cái gì cái gì đó.

Khoa thần kinh khoa nhi.

Từ từ, nơi này là khoa thần kinh của khoa nhi?

Khám cho cậu?

Tô Tử Tích ngạc nhiên ngẩng đầu.

Bà cụ Tô nói: "Đứa cháu trai này của tôi đã bị ngã từ ban công xuống lúc hai ba tuổi."

"Lúc đó không có ai ở nhà… Đứa nhỏ tự mình bò dậy, chúng tôi cũng không biết."

"Bây giờ thằng bé lớn hơn, càng lớn phản ứng càng chậm, anh nhìn nó bây giờ đi, có lẽ bây giờ nó mới phản ứng được đến đây để khám bệnh cho nó."

Vẻ mặt bà cụ Tô lo lắng, trong lòng cảm thấy rất tự trách, cho dù quá khứ là nguyên nhân gì thì rốt cuộc vẫn là do họ không chú ý.

Bác sĩ nhìn Tô Tử Tích nói: "Nào, lè lưỡi ra thử xem. A…"



Tô Tử Tích: "…"

Bác sĩ cầm miếng bông, kiên nhẫn nói: "Há mồm nào, a…"

Tô Tử Tích: "…" Cái quái gì vậy, cậu không cần khám!

Cậu mím môi, từ chối há miệng.

Cậu không có bệnh, có bệnh hay không chính cậu còn không rõ sao?

Khuôn mặt nhỏ của Tô Tử Tích vô cùng khó chịu, cậu đứng lên muốn rời đi.

Khám bệnh là chuyện không thể, cho dù hôm nay ông trời có xuống đây ném cậu từ tầng hai xuống cậu cũng sẽ không khám kiểu bệnh trông như đứa ngu này!

Ngay lúc Tô Tử Tích đứng lên thì hai cánh tay nho nhỏ mềm mềm đột nhiên xuất hiện.

Túc Bảo ôm lấy Tô Tử Tích, vỗ đùi cậu nói: "Anh, anh mau ngồi xuống đi, phải ngoan nha! Bác bác sĩ nói anh há miệng chứ đâu có nói anh đứng lên đâu!"

Ánh mắt Tô Tử Tích nhìn về phía Túc Bảo, trên khuôn mặt phúng phính là sự quan tâm, lo lắng, cô nhóc ôm cậu thật chặt giống như sợ cậu chạy vậy.

Trong đôi mắt to óng ánh nước có sự tha thiết của người làm phụ huynh.

"…"

Tô Tử Tích ngoan ngoãn ngồi xuống, hết cách, đành phải há miệng.

Bác sĩ hoàn toàn không còn gì để nói, hay lắm, hình như phản ứng có hơi chậm chạp…

Ông ấy kiểm tra theo trình tự, không thấy có vấn đề gì.

Dựa vào kinh nghiệm hành nghề lâu năm của ông ấy, Tô Tử Tích không có vấn đề, cho dù có vấn đề cũng không phải là vấn đề lớn, ít nhất không phải tình trạng khẩn cấp kia, hôm nay nhảy nhót nhót tưng bừng buổi tối rơi vào trạng thái khác, không phải là tình trạng nguy hiểm như vậy.

Bác sĩ vừa nhập dữ liệu vào máy tính vừa nói: "Tình trạng này bình thường sẽ biểu thị rõ nhất vào buổi sáng, nhưng nói thật nhiều năm như vậy gia đình mới đưa cháu đến đây thì bình thường cũng sẽ không chuyện gì đột ngột."

"Có đứa nhỏ nhìn thì hơi chậm nhưng thực tế không ngốc mà là tốc độ phản ứng không nhanh. Còn về trí não thì chưa chắc đã ngốc."

"Đứa nhỏ như vậy cần tìm lĩnh vực phù hợp cho bé, bé có thể tập trung hơn tất cả mọi người ở đây, có thể am hiểu lĩnh vực người khác không biết, bé có thể rất giỏi."

Bà cụ Tô chợt nhớ ra Tô Tử Tích chơi game rất giỏi, khóe miệng hơi giật một cái.

Lĩnh vực cậu giỏi, không phải là game đấy chứ?

Cái này… càng phải chữa!

Bà cụ Tô là người già, tư tưởng và quan niệm đều khá truyền thống, mặc dù bây giờ có nghề thể thao điện tử nhưng bà vẫn cảm thấy nghề này không thể làm lâu dài được.

Bác sĩ tiếp tục nói: "Nhưng nếu mọi người không yên tâm thì có thể chụp kiểm tra não bộ."

Tô Tử Tích cười lạnh, bọn họ còn nói cậu ngu?

Chụp chiếu kiểm tra cái gì chứ, cậu không muốn làm cái kiểm tra đấy, đến lúc đó bạn học cậu mà biết thì không phải cười chết rồi sao, lại còn nói đầu óc cậu có vấn đề nữa.

Tô Tử Tích đang định nói thì đột nhiên Túc Bảo nắm tay cậu nói: "Anh, vẫn nên kiểm tra! Ngoan nha!"

Tô Tử Tích: "…"

Mông vừa nâng lên được 2cm lại lần nữa ngoan ngoãn đặt xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.