Chương trước
Chương sau
Quỷ bị đánh bay thấy rất oan uổng, nó không có ý hại người, chỉ là bệnh viện Đệ Tứ im ắng quá lâu, đột nhiên có người vào nên nó mới tò mò đi theo mà thôi.

Không ngờ lại bị một đấm đánh bay.

Quỷ bò lên, không yên lòng sờ bùa phòng thân nó mới đổi mặt dán khác.

…Sau đó vừa lại gần Mộc Quy Phàm vừa nói nhỏ: "Người này không thấy chúng ta đấy chứ?"

Quỷ bị nó đè lên nói: "Chắc chắn không nhìn thấy, ngươi nhìn ánh mắt anh ta xem."

Quỷ lập tức yên tâm, ánh mắt hiện lên sự ngang bướng, đột ngột lao đến trước mặt Mộc Quy Phàm muốn dọa anh.

"Bốp!"

Ngàn lần không ngờ nắm đấm của Mộc Quy Phàm lại lao đến vô cùng chuẩn xác!

Quỷ lại bị đánh bay, lần này nó như lệ quỷ nhỏ, dính bẹp lên tường.

Mấy con quỷ khác vội vàng đi qua lôi nó xuống.

Quỷ khóc lóc: "Hàng giả, chắc chắn là hàng giả!"

Bùa hộ thân dán trái dán phải cũng không dùng được!

Nó thấy con nhóc kia vừa văn minh vừa lịch sự lại giảng giải chi tiết nên mới lấy 25 xu nhặt được trong góc bệnh viện đưa cho cô bé.

Thanh toán xong tiền cọc còn định buổi tối báo mộng cho người nhà trả phần còn lại.

Không ngờ lại bị lừa!

Đồ thương gia không có lương tâm!

Một con quỷ khác líu lưỡi: "Không ngờ lại đánh chuẩn như vậy… Chắc chắn là đến từ hành tinh u8686 nên mới có tinh thần lực như vậy."

Một lão quỷ là bệnh nhân tâm thần dạng cá biệt đã cắt bộ đồ bệnh nhân thành kiểu "tu sĩ" hừ một tiếng: "Không có đâu! Ta thấy người này đã được tẩy tủy, thiên phú trời ban, chắc chắn là tu sĩ thần cảnh! Vãn bối kính chào tiền bối!"

"Vãn bối tu luyện khổ nhọc năm mươi năm mà ngay cả kim đan cũng không đạt được, cầu xin tiền bối chỉ điểm!"

Lão quỷ quỳ xuống, dập đầu bộp bộp bộp.

Mộc Quy Phàm không biết đang có một con quỷ dập đầu với mình, hơn nữa lại còn là một con quỷ bị bệnh tâm thần.

Nhưng cho dù biết thì chắc chắn cũng không có cách nào dạy nó kết đan…

Nơi này là bệnh viện Đệ Tứ, vốn là bệnh viện tâm thần, những con quỷ ở đây đều là bệnh nhân tâm thần bị chết cháy năm đó, sau khi thành quỷ vẫn bị bệnh tâm thần.

Một đám quỷ bị bệnh tâm thần vây quanh Mộc Quy Phàm, líu ríu thảo luận.

Nữ quỷ y tá sáng nay mới mua bùa đào hoa của Túc Bảo bay đến, ở phía xa thấy một đám bệnh nhân tụ tập thì quát to như lúc còn sống: "Này, mấy người làm gì đấy, không được tụm năm tụm ba lại như vậy."

Quỷ tâm thần lập tức tản ra nhưng vẫn trốn ở chỗ cách đó không xa bí mật quan sát.

Nữ y tá quỷ thấy Mộc Quy Phàm thì hai mắt sáng bừng!

Số đào hoa, số đào hoa của nó!

Con nhóc kia đúng là không lừa nó!



Nữ y tá quỷ lập tức thẹn thùng lướt đến, ngại ngùng nói: "Này, chào anh, người ta tên Hồng Liên, năm nay 18 tuổi, ta…"

Lời còn chưa nói hết đã bị nắm đấm vô tình của Mộc Quy Phàm chào hỏi.

Nữ y tá quỷ lập tức trở thành con quỷ thứ ba dính lên tường.

"…"

Hai mắt con quỷ thứ tư sáng lên: "Nhìn đi, ta đã bảo rồi, anh ta chắc chắn đến từ hành tinh u8686! Tinh thần lực mạnh mẽ như này, không cần thấy cũng có thể cảm nhận được sự hiện diện của chúng ta! Không tin các người nhìn…"

Nó lao đến, không có gì bất ngờ, vẫn bị Mộc Quy Phàm đánh bay, cũng không có gì bất ngờ, bị dính lên tường lần nữa.

Quỷ bị dính lên tường không xuống được, những quỷ tâm thần khác đang tranh luận ầm ĩ kéo chúng nó xuống kiểu gì.

Đồng thời chúng nó cũng vô cùng phục: "Quỷ trên tường sắp xếp vô cùng chỉnh tề, kĩ thuật dán bánh này thật lợi hại, ta đoán anh ta bán bánh nướng."

"Không không không, ngươi thấy quỷ nào bị anh ta đánh cũng dính chặt lấy tường không, chắc chắn là nhân viên trét xi măng."

"Không phải đâu, ta thấy rất có cảm giác nghệ thuật, ta đoán anh ta bán quần áo!"

"Này, hình như dán lên tường chơi rất vui, ta cũng muốn dán lên đó!"

Có ba con quỷ tâm thần hưng phấn lao về phía Mộc Quy Phàm.

Sau đó xoẹt xoẹt xoẹt, tất cả đều dính hết lên tường.

Mộc-bán bánh nướng-bán quần áo-công nhân xi măng-Quy-Phàm nheo mắt, cảnh giác đảo mắt xung quanh.

Nắm đấm vừa rồi của anh có cảm giác rất rõ, xung quanh đây rất nhiều quỷ.

Nhưng không biết vì sao chúng lại đột nhiên tránh xa anh mà trốn vào trong góc.

Sau đó lại có hơi lạnh mang theo chút cảm giác lấy lòng xuất hiện… Một đấm này vừa tung ra thì luồng hơi lạnh khác đã xuất hiện.

Anh đếm mình đánh bay ít nhất phải bảy con, càng ngày càng thuần thục, quả nhiên thực chiến là cách tiến bộ nhanh nhất.

"Chỉ không biết là có đánh chết hay không thôi." Mộc Quy Phàm tự nói: "Chỉ đánh bay không vẫn không ổn…"

Mặc dù không nhìn thấy nhưng cảm giác ngày càng chuẩn.

Có lẽ phía sau anh vẫn còn quỷ anh không cảm nhận được, nhưng cứ từ từ thực chiến, kiểu gì cũng sẽ cảm nhận được.

"Tiếp theo phải suy nghĩ làm sao một chiêu là đánh chết."

Mộc Quy Phàm bẻ cổ phát ra một tiếng rắc nhỏ.

Sau đó một tay anh cới nút áo, từng chút từng chút cởi chiếc áo somi đen kia ra…

Ánh mắt nữ y tá quỷ đang dính trên tường sáng bừng: "Oa…"

Nhưng tiếp theo, chúng thấy trước ngực Mộc Quy Phàm dán một chiếc bùa màu vàng.

Miễn phí, bùa vàng có thể làm thành một chiếc áo khoác ngoài.

Nữ quỷ: "…"

Bầy quỷ: "…"



Móa, bảo sao anh có thể đánh bay chúng.

Hóa ra anh có Kim Chung Tráo!

Đám quỷ lập tức giải tán: "Đi đi đi đi mau!"

Vừa rồi người này nói muốn một đấm chết một mạng.

Quá hung ác huhu!

Có con quỷ âm thầm thăm dò, không ý có tốt cũng an phận, ầm ầm chạy ra ngoài như phần lớn quỷ khác.

Mộc Quy Phàm chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo xung quanh mình đột nhiên mất dần, hình như những con quỷ kia đang chạy trốn thì phải?

Anh nhắm mắt tìm cảm giác, sau đó đột nhiên mở mắt ra lao nhanh về một phía, chủ động xuất kích!

Trên nắm đấm của anh dán một chiếc bùa vàng Túc Bảo đưa cho.

Quỷ âm không có ý tốt vừa bay được chưa đến hai mét đã thấy Mộc Quy Phàm đột ngột lao đến, đôi chân dài kia… còn nhanh hơn cả nó bay!

Quỷ âm còn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì xảy ra đã thét lên một tiếng đau đớn, bị một đấm đánh cho hồn phi phách tán.

Mộc Quy Phàm chỉ thấy bùa vàng trên nắm đấm đột nhiên bốc cháy, một ngọn lửa màu xanh lục xuất hiện.

Đồng thời khi anh vung ra đấm kia còn nghe được tiếng kêu thảm thiết loáng thoáng bên tai.

Anh cong môi, ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo: "Ha… Đã tìm đúng rồi."

Đêm nay Mộc Quy Phàm ở bệnh viện Đệ Tứ đại khai sát giới.

Giết đến mức quỷ tâm thần ở đó sợ đến vỡ mật, bỏ trốn khắp nơi, bọn chúng bị tâm thần chứ không bị ngu, vẫn biết bị đánh là sẽ "chết".

Kết quả tất cả đều trốn ở trên nóc nhà, một đống quỷ ngồi trên đó ôm nhau run lẩy bẩy.

Mộc Quy Phàm lắc tay, trời tối rồi, nên về ăn cơm thôi.

Bé ngoan chắc chắn đang ở nhà chờ anh.

Mộc chiến thần cuối cùng cũng dừng tay, kéo mũ lưỡi trai xuống, nhanh chân đi ra ngoài.

Ngoài bệnh viện tâm thần có hai nam sinh cầm điện thoại di động, vừa đi vừa nói: "Các bạn, đây chính là bệnh viện ma ám nổi tiếng… bệnh viện Đệ Tứ! Đêm nay chúng ta sẽ ở trong đó một đêm…"

"Chủ blog là một người vô thần, tôi đã từng nói với các bạn rồi, trên đời này tuyệt đối không có quỷ, những lời đồn đại kia đều là bịa chuyện mà thôi. Đêm nay nhìn tôi…"

Lời còn chưa hết đã thấy Mộc Quy Phàm nhanh chân đi ra.

Bệnh viện Đệ Tứ không có ánh đèn, nơi này lại là cửa hông nên bên ngoài không có đèn đường.

Mộc Quy Phàm mặc áo đen quần đen nhưng mũ lưỡi trai lại là vải kaki theo kiểu cũ.

Dưới ánh sáng của điện thoại lóe lên.

Người xem trực tiếp!!!!!!!!!

Vừa mới thấy một cái đầu lâu bay qua kìa!

Nam sinh livestream: "…"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.