Kỷ Trường bay bên cạnh, liếc cô bé một cái, nói: “Đi thôi, chỉ là một cái xẻng cơm mà thôi, dù người ta không mang đi cũng bẩn rồi!” 
Túc Bảo mím môi, được thôi..... 
Xẻng cơm nhỏ, xin lỗi nha..... 
Cô bé không cố ý vứt bỏ xẻng cơm đâu. 
Nhìn gương mặt nhỏ của Túc Bảo nhuốm vẻ ảm đạm, người nhà họ Tô còn tưởng cô bé buồn lắm. 
Dù sao bắt người ngay trước mặt trẻ con cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến trẻ, hồi nãy Hân Hân đã được dắt qua một bên. 
“Túc Bảo, không sao chứ?” 
Bà cụ Tô đau lòng ôm lấy Túc Bảo. 
Túc Bảo lắc đầu: “Không sao ạ..... cái cũ không đi, cái mới chẳng tới.” 
Người nhà họ Tô: “???” 
Tô Tử Lâm phì cười. 
Không bao giờ có người mới nữa đâu, cả đời này anh ấy cũng không tìm người thứ hai. 
Chuyện này cuối cùng cũng đi đến hồi kết, Tô Tử Lâm thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận sự thoải mái chưa từng có. 
“Đi nào Túc Bảo, cậu hai đưa con đi ăn.” 
Mọi người đều không để ý thấy, cách đó không xa trong khu rừng nhỏ bóng cây khẽ lay động, một bóng đen uốn éo trên cỏ, khi gã ngước mắt lên, trên mặt đầy máu tươi... 
Gã duỗi tay về phía nhà họ Tô rồi bắt bắt vài cái, mu bàn tay tím đen loang lổ những đường máu, giống như một em bé quỷ. 
** 
Đây là lần đầu nhà họ Tô cùng nhau đi cắm trại, ông cụ Tô không muốn chuyến đi bị phá hoại bởi Vệ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuc-bao-dang-gom/2902667/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.