Chương trước
Chương sau
Thượng Thanh Bắc bị đè lên đất rồi bị đánh, giờ này mọi người đã đi làm, cụ già và trẻ con thì ra ngoài đi dạo.

“Các người là ai?” Thượng Thanh Bắc kinh hãi hỏi.

Mộc Quy Phàm hơi cúi người, nhướn mày nói: “Dựa hơi tao để tăng lượng truy cập vài ngày, tao tưởng tao cực kỳ quen thuộc với mày cơ đấy!”

Lúc này Thượng Thanh Bắc mới nhận ra, người này chẳng phải người đàn ông cao lớn xuất hiện trong video của gã suốt mấy ngày hôm nay đó ư?

“Mày….mày, đánh người là phạm pháp!” Thượng Thanh Bắc hoang mang nói.

Mộc Quy Phàm: “Chẳng sao, mày còn không sợ thì tao sợ cái gì?”

Thượng Thanh Bắc nhìn khí thế của Mộc Quy Phàm, sau giây phút muộn màng gã mới cảm nhận được nỗi kinh sợ, môi gã run rẩy: “Mày….Mày đừng có làm xằng, chỗ này có camera đấy!”

Vừa dứt lời, Thượng Thanh Bắc đã trông thấy một bóng người quen thuộc đi tới, chính là bà chủ bao thuê nhà!!

Thượng Thanh Bắc kêu lớn: “Chủ nhà, cứu tôi với! Chúng đánh người này!”

Tô Tiểu Ngọc cầm ly trà sữa trong tay, hút mạnh một hơi: “Ôi, trà sữa ngày hè ngon quá!”

Thượng Thanh Bắc: “…”

Cô ấy vẫn có tâm trạng uống trà sữa sao?

Tô Tiểu Ngọc lầm bầm lầu bầu: “Lạ quá nha, sao camera lại hỏng nhỉ? Phải đi kiểm tra mới được.”

Tô Tiểu Ngọc như không trông thấy màn bạo lực trước mắt, nói xong thì dứt khoát rời đi.

Thượng Thanh Bắc: “!!”

Camera….hỏng rồi ư??

Mộc Quy Phàm phất tay: “Nào, dẫn gã vào phòng, chúng ta nói chuyện cho tử tế!”

Thượng Thanh Bắc vừa toan hét to thì một người mặc đồ đen bỗng dùng tay chém vào vị trí nào đó trên cổ gã.

Thượng Thanh Bắc không thể kêu thành tiếng được nữa!

Cửa đóng lại, Thượng Thanh Bắc quá đỗi tuyệt vọng.

Căn phòng thuê vốn nhỏ hẹp càng trở nên chật chội vì sự có mặt của Mộc Quy Phàm cao lớn và mấy người vận đồ đen.

Mộc Quy Phàm hất cằm.

Một người vận đồ đen vỗ nhẹ vai Thượng Thanh Bắc: “Yên tâm, chúng tôi là những người kĩ tính, nhất định không để hiện trường quá nhơ nhớp bẩn thỉu đâu!”

Thượng Thanh Bắc: “!?”

Đây….Đây là muốn giết người diệt khẩu ư?

Quả nhiên trông thấy một người đàn ông mặc đồ đen đeo găng tay và lấy một con dao làm bếp từ chiếc thớt nhỏ trong nhà bếp.

Một người khác ấn giữ tay Thượng Thanh Bắc….

Mộc Quy Phàm cười lạnh: “Chẳng phải mày rất thích chặt ngón tay sao? Chặt luôn 9 ngón còn lại nhé!”

“Như vậy thì mày không còn cách nào cọ nhiệt tăng lưu lượng nữa rồi.”

Không biết tại sao, suy nghĩ đầu tiên vụt qua trong đầu Thượng Thanh Bắc không phải là cầu xin tha mạng, mà là….Nếu gã mất 10 ngón tay thì gã có thể thu hút lượng truy cập từ fans nhờ thân phận người tàn tật của mình…

Buôn than bán vãn, người tàn tật mang theo giỏ hàng trên các video thì hiệu quả buôn bán quá cao rồi…..

Chợt ánh sáng từ con dao lóe lên, người mặc đồ đen hung hăng chặt xuống.

Thượng Thanh Bắc sợ hãi rụt tay lại, con dao chém trúng ván gỗ trên giường….

Thượng Thanh Bắc không biết rằng, một khi Mộc Quy Phàm muốn chém tay kẻ khác thì không bao giờ có chuyện chém trượt.

Anh làm vậy vì muốn hù dọa Thượng Thanh Bắc.

Thượng Thanh Bắc sợ đến tái mặt, dập đầu lia lịa: “Tha mạng, tha mạng! Tôi không dám làm vậy nữa! Tôi sai rồi!”

Mộc Quy Phàm lạnh lùng nhìn gã.

Bọn người vô liêm sỉ này có đôi lúc chẳng sợ pháp luật.

Mộc Quy Phàm không đủ kiên nhẫn để chờ bên tòa án giải quyết theo thủ tục, từ lúc bắt đầu kiện Thượng Thanh Bắc đến khi mở phiên tòa cũng mất một khoảng thời gian.

Anh phải đưa Thượng Thanh Bắc vào tù trước.

Năm lần bảy lượt dựa hơi tiểu Túc Bảo ngoan của anh để cọ nhiệt, còn dám coi con gái anh là con gà đẻ trứng vàng.

Không dạy dỗ gã này một bài học thì đâu phải cách giải quyết vấn đề của Mộc Quy Phàm anh!!!

Mộc Quy Phàm quét mắt nhìn xung quanh một vòng rồi cầm tấm danh thiếp ố vàng trên bàn lên, đọc: “Thượng Thanh Bắc…”

Hừ, đúng là làm nhục cái tên hay mà!

Mộc Quy Phàm quăng tấm danh thiếp đi, nói: “Các anh nói chuyện đàng hoàng nhé, nhớ rõ chúng ta là những người văn minh!”

Mấy tên ác ôn của sơn trang nhà họ Mộc nhất loạt đáp: “Đã hiểu!”

Mộc Quy Phàm đóng cửa đi ra ngoài.

Thượng Thanh Bắc sợ hãi lùi về sau, quỳ rạp xuống đất cầu xin tha mạng, cuối cùng bị đánh đau đớn đến mức chẳng còn hơi sức xin tha.

Ngoài cửa, Vạn Đảo căng thẳng canh cửa, đầu óc anh ấy vẫn ong ong.

“Gia chủ, thân phận của anh mà làm những chuyện này thì không ổn đâu nhỉ?” Vạn Đảo muốn khóc.

Mộc Quy Phàm vẫn đang dựa vào cửa sổ ở cuối cầu thang, trưng ra bản mặt tê liệt cảm xúc: “Tôi có thân phận gì? Giờ tôi là một đạo sĩ mà!”

Vạn Đảo: “¥¥!!”

“Còn nữa, chẳng phải ai khác mà chính gia chủ nhà họ Mộc là người đánh gã.”

Vạn Đảo: "¥......"

Thượng Thanh Bắc bị đánh cho tả tơi tan tác, toàn thân đau nhức dữ dội, cuối cùng phải ngồi tù 15 ngày vì tội gây rối và ẩu đả.

Thượng Thanh Bắc bị còng tay dẫn đi: “????”

Đám tay chân của Mộc Quy Phàm rất biết cách hành hạ người. Họ biết rõ đánh vào chỗ nào đau nhất mà không để người khác phát hiện ra.

Ngược lại, mặt mũi đám ác ôn này đều bầm dập----Đây là kết quả do mấy người họ tự đánh vào mặt nhau.

Nhìn mà phát hoảng, thực ra chỉ mất vài cọng lông tơ!!!

Sau khi nghe kể lại chuyện này, Tô Nhất Trần chau mày nói: “Anh làm như vậy thì mấy thuộc hạ của anh cũng phải ngồi tù….”

Mộc Quy Phàm bày ra bộ dạng thoải mái: “Không sao, họ vốn có nhiệm vụ, vào trong tù để canh chừng một người.”

Vừa hay vào tù mà không bị kẻ khác nghi ngờ, đề phòng.

Tô Nhất Trần: “…”

Lợi dụng việc công để trả thù cá nhân?

Mộc Quy Phàm chẳng hề cảm thấy mình ‘quan báo tư thù’, anh làm như vậy gọi là sử dụng lợi thế hợp lý để thực hiện phân phối lại tài nguyên.

….

Sau khi Thượng Thanh Bắc bị bắt vào tù, một trong hai cô gái rơi xuống nước được cứu sống hôm nọ lại phải chịu bạo lực mạng.

Mấy câu nói của Thượng Thanh Bắc đã dấy lên sự phẫn nộ của công chúng.

Cư dân mạng tìm ra địa chỉ và số điện thoại nhà của cô gái kia, thậm chí tìm ra cả số điện thoại của ba mẹ cô gái.

Lời chửi mắng và nguyền rủa liên tục vang lên bên tai, cô gái gần như sụp đổ.

Cô gái cũng thanh minh trên mạng, nhưng tài khoản của cô ấy quá bình thường, nhanh chóng bị nhấn chìm trong ngàn vạn lời chửi mắng.

Hôm nay gia đình cô gái rơi xuống nước còn nhận được bưu kiện, vừa mở ra đã trông thấy một cánh tay giả nhuộm màu đỏ tươi bị cắt đứt, thoạt nhìn cứ ngỡ là tay thật.

Cô gái sợ hãi thét lên một tiếng, bật khóc: “Mẹ ơi, sao lại như vậy…."

Cô ấy không hề nói ra mấy lời lẽ vô ơn đó, nhưng chẳng mấy người nghe được lời giải thích của cô ấy.

Cậu thanh niên kia cứu cô ấy rồi hi sinh tính mạng, mấy ngày nay cô ấy đều đến nhà cậu thanh niên để cảm ơn, xin lỗi và thể hiện sự áy náy….

Nào ngờ lại gặp phải bạo lực mạng!

Ba cô gái thở dài: “Nhịn đi con, ba đã báo cáo với website rồi…”

Tuy tài khoản giả mạo kia đã bị khóa, nhưng sự việc đã vượt quá tầm kiểm soát, nói dối nhiều quá sẽ thành sự thật, bây giờ toàn bộ cư dân mạng đều cho rằng cô gái là kẻ bội bạc.

Mẹ cô gái lau nước mắt, nói: “Con ơi, cố chịu đựng đi con….Dù sao con cũng được sống, còn cậu thiếu niên kia lại phải hi sinh tính mạng…”

“Chúng ta thấp cổ bé họng, có thanh minh cũng chẳng mấy ai tin. Bọn họ chỉ tin những gì họ muốn tin mà thôi.”

Cô gái khóc nức nở.

Vì chuyện trên mạng mà hôm nay tới trường cô ấy bị bao người nhìn bằng ánh mắt kỳ quái.

Thậm chí còn có người mắng luôn trước mặt rằng cô ấy là kẻ bội bạc.

Cô ấy sắp sụp đổ rồi.

Cô ấy không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, cũng không biết tiếp theo phải làm gì, dù thanh minh thế nào thì phần lớn mọi người vẫn bảo thủ cho rằng đoạn video mạo danh trước đó mới là đúng rồi mỉa mai cười nhạo lời thanh minh của cô ấy…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.