Chương trước
Chương sau
Cả nhà cô gái thất vọng, đáy mắt dần dần mất ánh sáng.

Nghe tiếng chuông điện thoại kêu lên “ting ting ting”, cô gái cũng không dám mở điện thoại ra xem.

Nhưng không mở ra điện thoại lên xem, đáy lòng cô ấy lại khó chịu...

Cô ấy nhắm mắt lại cuối cùng click mở điện thoại, đáy lòng hoàn toàn không ôm một chút hy vọng nào hết.

Nhưng mà cô ấy lại bỗng nhiên phát hiện, trên nền tảng video của mình có rất nhiều tin nhắn riêng tư, hơn nữa còn đang càng ngày càng tăng lên.

Tất cả đều là xin lỗi...

“Sao lại thế này?!” Cô gái sợ ngây người.

Ba mẹ của cô ấy cũng vội vàng chạy tới xem, lúc này cả nhà họ mới phát hiện, không biết dư luận đã lật ngược từ khi nào rồi!

Men theo đường mạng tìm đến video gốc, thì ra là cảnh sát địa phương đã đưa ra một thông báo, chủ blog đã đăng video - Thượng Thanh Bắc giả mạo thân phận của cô gái bị rơi xuống nước, phát biểu những câu nói có ảnh hưởng xấu, gây nguy hại cho trật tự xã hội và công cộng, bị tạm giam trong vòng mười lăm ngày.

Mà tài khoản thật sự của cô gái cũng bị người ra tìm ra được, lúc này bên dưới video hằng ngày của cô ấy đều là lời xin lỗi.

Cô gái vui đến phát khóc, lại cháy lên hy vọng đối với thế giới này!

Mà Thượng Thanh Bắc thì lại bị mắng đến điên rồi, tài khoản của gã ta đã bị khoá, cho nên những cư dân mạng đang cực kỳ tức giận đã gọi điện đến số điện thoại của ba mẹ gã ta.

Thiên Đạo luân hồi, trời xanh chẳng tha cho ai bao giờ.

Ba mẹ của Thượng Thanh Bắc tức khắc bị mắng đến to đầu...

Họ hàng bạn bè xung quanh cũng đủ kiểu 'quan tâm hỏi han' và châm chọc mỉa mai, khiến hai người bọn họ tức giận đến mức đi tìm con trai mình khắp nơi.

“Tôi đây chẳng thà làm thịt nó cho rồi!” Ba của Thượng Thanh Bắc mắng to.

Mẹ của Thượng Thanh Bắc thở ngắn than dài: “Đi bắt nó trở về!”

Còn chưa dứt lời, ba Thượng càng bực bội hơn: “Bắt như thế nào? Bắt nó trở về thì nó có chịu trở về không? Trừ khi bà đánh nó thành thằng ngốc thì nó mới chịu ngoan ngoãn nghe lời.”

Mẹ Thượng khóc lóc kể lể: “Tôi đã bảo nó đừng đi ra ngoài từ lâu rồi, nhưng nó không nghe! Ra ngoài tám năm ngay cả Tết nhất cũng không chịu trở về, tôi thà rằng để nó biến thành kẻ ngốc cho rồi! Ở nhà làm lao động tay chân, đỡ phải ra ngoài làm xằng làm bậy!”

Hai vợ chồng đều biết rõ, từ nhỏ con trai nhà bọn họ đã rất tinh ranh.

Tinh đến không còn tâm tư đến trường, tinh đến không chịu làm việc đến nơi đến chốn, luôn muốn đầu cơ trục lợi kiếm bộn tiền.

Hai vợ chồng cứ nơm nớp lo sợ cả ngày, chỉ sợ gã ta sẽ làm ra chuyện thất đức liên luỵ tới người trong nhà, người ta sẽ tìm tới tận cửa để tính sổ.

Nhưng dù sao cũng là con trai của mình, không thể cắt đứt quan hệ...

Lúc này Thượng Thanh Bắc đang bị nhốt trong nhà lao vẫn chưa biết những điều này.

Dù có bị nhốt lại, gã ta cũng không cảm thấy chuyện này có gì to tát, chẳng phải chỉ là mười lăm ngày thôi à?

Sau mười lăm ngày được thả ra, gã ta lại là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất!

Hiện giờ gã ta đã tìm ra được bí kíp để tăng lượng truy cập, ngày nào cũng có chủ đề hot, chỉ cần gã ta chọn bừa một chủ đề hot rồi làm ngược lại, sẽ rất dễ dàng nổi lên.

Trong hoàn cảnh này mà cứ thành thật trung thực đi quay video thì đều là lũ ngốc hết, người thông minh đều sẽ nhặt chỗ này ghép chỗ kia, vừa bớt việc lại vừa dễ dàng nổi tiếng...

Thượng Thanh Bắc nghĩ tới đó, ánh sáng xanh nơi đáy mắt càng ngày càng sậm, tựa vào song sắt không nhịn được mà cười thành tiếng.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng leng keng, một lớn một nhỏ đứng trước song sắt.

Là Mộc Quy Phàm và Túc Bảo.

Thượng Thanh Bắc giống như vừa bị dội một gáo nước lạnh, gã ta lập tức tỉnh táo lại.

Gã ta lắp bắp hỏi: “Anh, anh muốn làm gì?”



Mộc Quy Phàm cười lạnh một tiếng: “Đừng sợ chứ, tôi tới tìm cậu chỉ để 'trò chuyện vui vẻ' một chút mà thôi.”

Thượng Thanh Bắc: “...”

Lại nữa rồi!

“Anh, anh trai, hay là anh ra tay tàn nhẫn hơn chút đi...” Vẻ mặt Thượng Thanh Bắc như đưa đám, gã ta không dám nhận cái gọi là 'vui vẻ' của anh!

Cuối cùng Túc Bảo cũng gặp được chú đáng sợ đã chặt ngón tay này... Bé theo bản năng nắm chặt góc áo của Mộc Quy Phàm.

Bé nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, sao trên đầu của chú đó lại không có quỷ ạ?”

Nhưng thật là kỳ lạ, trên người của người này lại có sát khí.

Trên người của một người đang sống bình thường sao lại có khí âm sát vậy?

Kỷ Trường nhìn chằm chằm Thượng Thanh Bắc, hỏi: “Cặp sách nhỏ, con có biết yêu ma quỷ quái không?”

Túc Bảo lắc đầu.

Kỷ Trường nói: “Yêu ma quỷ quái, ở cổ đại ý chỉ các loại ma quỷ, nhưng thời nay thì được dùng để mô tả mấy kẻ xấu.”

“Nếu là người, vậy tại sao không gọi là yêu ma quỷ quái mà lại gọi chung bằng một chữ 'quỷ'? Thời nay người ta giải thích rằng có người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, cho nên mới so sánh với quỷ.”

“Nhưng trên thực tế, trên đời quả thật có một loại quỷ, bọn họ là linh hồn người sống, nhưng lại không khác gì quỷ cả.”

Túc Bảo nghe đến mơ mơ màng màng, cái hiểu cái không.

“Ý là chú này là quỷ sống ấy ạ?”

Kỷ Trường nghẹn họng.

Nói một đoạn dài như vậy.

Nhưng lại không bằng được hai từ mô tả của bé?

Sư phụ im lặng nói: “Cũng đúng...”

Túc Bảo khinh thường liếc hắn một cái: “Quỷ sống thì cứ bảo là quỷ sống, sư phụ giải thích dài dòng phức tạp như vậy làm gì, chẳng chân thành xíu nào.”

Rốt cuộc có muốn nghiêm túc dạy bé học nữa không đó?

Kỷ Trường: “...”

Túc Bảo lại hỏi: “Sư phụ, vậy nếu thu quỷ sống lại, chú xấu xa này có còn sống được nữa không ạ?”

Kỷ Trường nói: “Nếu thu thật thì đương nhiên không sống được, sư phụ hỏi con, con cảm thấy nên xử lý như thế nào?”

Túc Bảo suy nghĩ một chút, đột nhiên bật ra một câu: “Giết chú đó?”

Mộc Quy Phàm ở bên cạnh vừa mới vặn chai nước khoáng ra uống một hớp, nghe vậy lập tức phun ra một ngụm nước: “Khụ khụ, bé cưng ngoan ngoãn, đừng nói linh tinh!”

Anh dẫn bé tới là để gặp Thượng Thanh Bắc, không phải tới để giết người...

Túc Bảo vội vàng che miệng lại.

Thượng Thanh Bắc: “!”

Chân gã ta mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất: “Anh, anh trai, xin anh trai đừng giết tôi mà...”

Túc Bảo khụ một tiếng: “Nếu bé nói bé không có ý đó, chú tin không...”

Trong lòng Thượng Thanh Bắc điên cuồng chửi rủa “tao tin cái đách nhà mày”!

Gã ta khóc lóc dập đầu, miệng thì xin tha mạng, bảo đảm sau này mình ra ngoài sẽ không tái phạm nữa, nói lia lịa cả một tràng dài

Túc Bảo mím môi, không tin chút nào.

“Vậy nên cần phải xử lý như thế nào ạ?” Bé rất chân thành nhìn Kỷ Trường, đặt câu hỏi.

Kỷ Trường nói: “Lấy khí âm sát của gã ta, tước một nửa sinh hồn của gã.”

Túc Bảo tỉnh ngộ: “Ý là nửa sống nửa chết ấy ạ? Sẽ biến thành kẻ ngốc đúng không?”

Thượng Thanh Bắc hoảng sợ! Con nhóc đó định đánh gã ta đến nửa sống nửa chết, biến thành kẻ ngốc ư!

Gã ta lập tức choáng váng, quả nhiên con nhóc này không đơn giản như vẻ bề ngoài mà, thật tàn nhẫn!

Không phải gã ta chỉ kiếm ké chút lượng truy cập thôi à?

Nhà bọn họ có tiền như vậy, sao lại so đo thế chứ!

Thượng Thanh Bắc lập tức la to lên: “Cứu mạng! Chú cảnh sát ơi cứu mạng! Giết người rồi!”

Mộc Quy Phàm không khỏi giật giật khóe miệng, không nói nên lời: “Cậu kêu đi, kêu rách...”

Túc Bảo lập tức nói tiếp, câu này bé biết!

“Chú kêu rách họng cũng sẽ không có ai đến cứu chú đâu!” Bé nói.

Bấy giờ Thượng Thanh Bắc mới chợt nhận ra, hình như mình đã đá trúng tấm ván sắt* rồi!

(*) ý chỉ người không dễ chọc

Con nhóc này không chỉ là thiên kim của nhà giàu số một, có lẽ ở sau lưng còn có thân phận lớn hơn nữa...

Thượng Thanh Bắc run rẩy nói: “Thả tôi...”

Lần đầu tiên Túc Bảo bắt sinh hồn, có chút do dự không dám ra tay.

Người vẫn chưa chết, có nên bắt không đây?

Kỷ Trường nhận thấy bé đang do dự, trong lòng cũng biết điều này làm khó bé rồi.

Rốt cuộc hiện tại bé cũng không phải là Diêm Vương mặt lạnh gì, chỉ là một cô nhóc bình thường thôi...

Nhưng mà hắn vừa nghĩ như vậy, chợt thấy nhóc con nhắm mắt lại, giống như đang tự cổ vũ chính mình, lớn tiếng nói: “Làm!”

Kỷ Trường: “...”

Mộc Quy Phàm: “...”

Thượng Thanh Bắc: “!”

Túc Bảo suy nghĩ rất đơn giản.

Trước khi tới đây bé có nghe ba nói qua về những gì Thượng Thanh Bắc đã làm, bé chỉ đơn giản cảm thấy, nếu sau này người đó vẫn sẽ tiếp tục xấu xa như vậy, vì để kiếm tiền mà làm ra chuyện tổn hại tới người khác...

Vậy tại sao hiện tại không giải quyết luôn cho xong chứ?

Hơn nữa, cũng không bắt chú đó phải chết, chỉ làm chú đó biến thành kẻ ngốc mà thôi.

Bà ngoại thường nói, người ngốc có phúc của người ngốc, cho nên biến thành kẻ ngốc có lẽ cũng không phải là chuyện xấu...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.