"Mau lên, chúng ta đi cứu y thôi!" Dưới tình thế cấp bách, Lý Mộng Ngư nắm tay Quan Hành Tam, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Quan Hành Tam gật đầu: "Yên tâm đi, ngươi ở nhà chờ tin tức, ta đi một mình là được rồi, ngươi đi theo chỉ thêm phiền."
Lý Mộng Ngư chẳng còn tâm tình đâu mà cãi cọ, vội vã giục hắn: "Vậy ngươi mau đi đi!"
Quan Hành Tam dở khóc dở cười nói: "Ngươi buông ta ra đã chứ."
Lý Mộng Ngư cúi đầu nhìn mới phát hiện mình còn nắm chặt tay nam nhân, mặt hắn đỏ lên, cuống quýt buông tay ra: "Ngươi đi đi, nhanh lên."
Sắc trời dần tối, Lý Mộng Ngư đứng ngồi không yên, lại nhịn không được thở dài, thầm nghĩ Lục Trường An làm ẩn sĩ trên núi Thạch Oa, rốt cuộc ai lại có thù oán với y.
Dương Quan Văn!?
Lý Mộng Ngư tự nhủ điều này không đúng, nói thế nào Dương Quan Văn cũng có tình ý với Lục Trường An, đâu thể vì yêu mà sinh hận, không chiếm được nên muốn hủy hoại Lục Trường An.
Lý Mộng Ngư đợi khoảng một canh giờ, vừa nôn nóng vừa lo lắng, không khỏi oán trách Quan Hành Tam.
"Cái tên thổ phỉ chết tiệt này, sớm biết hắn làm việc chậm chạp như vậy thì bất kể thế nào mình cũng phải đi theo!"
"Hừm! Sao lại mắng lão tử chứ?" Quan Hành Tam người đầy mồ hôi mở cửa sổ leo vào thư phòng, sau đó chẳng chút khách khí cầm chén trà của Lý Mộng Ngư ngửa đầu nốc một ngụm.
Lý Mộng Ngư không rảnh so đo với hắn mấy việc nhỏ nhặt này nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tu-tai-doan-tu/883625/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.