“Tiểu Ngư, tan tầm rồi, cậu không đi sao?” Đại Hùng đứng ở lối vào bể bơi, cười hì hì phất tay với người thanh niên còn đang bận rộn bên cạnh bể.
“Đến đây!” Ngu Hiểu nhanh chóng thu lại đám phao cứu hộ còn đang nổi trên mặt nước, khu vực bể bơi trống trải vang lên tiếng bước chân.
“Tối nay cùng nhau đi ăn chứ?” Đại Hùng mắt to mày rậm, dáng người khôi ngô, thoạt nhìn có vài phần cảm giác giống lưu manh vô lại. Lần đâu tiên nhìn thấy cậu ta, Ngu Hiểu âm thầm sợ hãi, nghĩ sau này làm việc cùng sẽ không tốt. Nhưng thực tế ngược lại, cậu ta thật thà chất phác lại sáng sủa, rất nhanh chóng hòa nhập với mọi người.
“Thôi khỏi, tôi về nhà ăn là được rồi.” Ngu Hiểu vào phòng thay đồ dành cho nhân viên, mở tủ đồ, cởi bỏ chiếc áo khoác màu đỏ có in dòng chữ [nhân viên cứu hộ], thay bằng chiếc áo phông thường mặc.
“Tự mình phiền phức làm gì? Đi ăn cùng bọn này đi.” Đại Hùng khó hiểu than thở.
Ngu Hiểu cười cười lắc đầu.
“Quên đi, Tiểu Ngư thích quanh quẩn ở nhà, anh cũng không cần miễn cưỡng cậu ấy đi theo chúng ta ăn chơi nhảy múa.” Hà Mễ từ đâu nhảy vào tham gia câu chuyện cùng hai người. Hà Mễ bộ dáng cao cao gầy gầy. Cậu cao những mét tám mà chỉ nặng chừng sáu chục ký, thoạt nhìn trông như cây sào biết đi, lại thêm mái tóc trời sinh đã xoăn tự nhiên, cứ thế cái biệt danh Hà Mễ cũng dính luôn với cậu ta.
“Như vậy còn gì thú vị nữa.” Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-trach-ngu-dich-sa-ngu-hoa-vuong-tu/22452/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.