Vương tử trở về, cô ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, cô nghĩ về cha mẹ về bản thân và về đứa nhỏ trong bụng, không biết Tiêu Nghiêm sẽ nghỉ gì. Mặc dù lần trước anh có nói cô không cần uống thuốc tránh thai nữa nhưng đứa bé đến sớm hơn dự tính.
Tối đến, anh tới bệnh viện tay mang theo cập lông cháo, cô đã mấy ngày nằm trên giường chỉ truyền dinh dưỡng nên thân thể có chút hao gầy.
- tôi mang cháo tới, e ăn chút nhé.
Anh đút cho cô từng miếng như em bé vậy, chăm sóc rất cẩn thận chu đáo.
- Hôm nay Lạc Bố nói gì với em vậy?
- Cũng k có gì quan trọng, anh ấy hỏi xem thừa tướng có nói gì khi bắt cóc em không và cũng hỏi xem có nói gì về những kẻ phần tử còn sót lại k thôi.
- Vậy sao phải nói chuyện riêng.
- Em cũng k rõ chắc anh ấy k muốn kích động lấy anh thôi. Nghiêm à e có chuyện muốn hỏi anh.
Anh nghiêng đầu nhìn cô như đáp ứng câu hỏi.
- Hôm nay ngồi e có nghe thấy các y tá bế 1 e bé đi qua phòng rất đáng yêu, anh có thích trẻ con k?
- Tôi không thích trẻ con chúng quá ồn ào.
Nghiêm vì chăm chỉ đút cháo và chăm sóc cô nên câu trả lời có phần k quan tâm lắm. Anh cũng chưa từng nghĩ sẽ có con, nếu có con với cô thì cũng k sao vì anh yêu cô nên anh chỉ lăn tăn là nếu đẻ con trai nó có cướp mất sủng ái của cô dành cho anh k,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tong-xin-tha-cho-toi/973868/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.