Anh nhân viên sửng sốt hai giây, sau đó há hốc mồm!
Hạ Diệp hết lòng đùa giỡn với anh, nhưng anh một câu cũng không nói được!
Hơn nữa Hạ Diệp là khách hàng cuối cùng của anh trước giờ nghỉ trưa, nên cũng không thể lấy lí do làm trễ giờ khách hàng khác.
Những khách xếp hàng ở những cửa khác, thỉnh thoảng nhìn về phía họ.
“Wow, cô bé đó giàu thật!”
Quản lí nhận được yêu cầu rút tám triệu mới từ phía sau bước ra, nên không biết trước đó xảy ra chuyện gì.
Lúc này trong đầu rất khó hiểu, không nhịn được, hỏi nhỏ Hạ Diệp: “Cô Hạ, tại sao cô lại muốn…”
Hạ Diệp nhún vai, hất cằm về phía anh nhân viên kia, vẻ mặt vô tội: “Bởi vì anh ấy nói một trăm tệ quá ít không rút được, em chỉ có thể làm như vậy.”
Quản lí ngay lập tức nhìn sang anh nhân viên phía trong, trước tiên xin lỗi Hạ Diệp, sau đó đùng đùng đi vào trong quầy, phê bình nghiêm khắc anh ta.
Hạ Diệp cũng không phải kiểu cười trên nỗi đau người khác, bình tĩnh lấy tiền, cất một trăm tệ vào túi, rời khỏi ngân hàng.
Đổng Mão cùng chủ tịch đi ra từ câu lạc bộ sau khi bàn chuyện làm ăn, tình cờ lái xe ngang qua ngân hàng gần đó, chiếc mũi nhỏ nhạy cảm bỗng cử động, theo bản năng trở nên cảnh giác.
Anh ngửi thấy mùi cáo.
Thật ra không phải mùi cáo, mà là một dòng chảy trong máu của sinh linh vạn vật giữa đất trời, đặc biệt dùng để tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-to-tong-ha-pham/3324306/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.