Kỷ Thanh Ngọc nhìn kẹo bị đẩy trở về, nghiêm túc nhìn chằm chằm Kỷ Trạch hai giây, xác định nói: "Con gạt người!"
Kỷ Trạch:?
Kỷ Thanh Ngọc thở dài: "Rõ ràng con rất thích, người lớn luôn nói một đằng nghĩ một nẻo."
Kỷ Trạch: "..."
Anh giả vờ không nghe thấy câu nói này, tập trung tinh thần lái xe, rẽ một cái nhìn thấy phía trước có điểm không thích hợp.
"Hình như phía trước xảy ra tai nạn!"
Kỷ Trạch tranh thủ lái xe qua, bảo Kỷ Thanh Ngọc ở yên trên xe chờ đợi, còn mình xuống xe đi xem thử.
Vừa xuống xe thì nghe thấy có người kêu cứu mạng, anh đi qua, là một một chiếc xe ba bánh điện bị lật nghiêng, trên xe chằng mấy thùng giấy lớn.
Chủ xe là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, một chân bị kẹt ở dưới xe không ra được, người còn rất tỉnh táo nên vấn đề không quá lớn.
Kỷ Trạch vô thức đưa tay muốn thử xem có thể nâng xe ba bánh lên không, kết quả không nhúc nhích tí nào.
Anh gọi điện thoại báo cảnh sát và gọi cấp cứu, trong lúc nhất thời không biết mình có thể làm cái gì, đành phải đứng ở một bên chờ đợi.
Trạng thái chủ xe vẫn ổn, nói cảm ơn anh: "Cảm ơn cậu nhé chàng trai, điện thoại di động của tôi đặt ở dưới đáy chỗ ngồi không lấy ra được, nơi này lại vắng, còn may mà gặp được cậu, bằng không không biết phải nằm bao lâu nữa."
Kỷ Trạch khô khan nói: "Không có gì, chú vẫn ổn chứ?"
Người đàn ông trung niên kia đau đến nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-to-tong-dinh-luu-den-tu-dai-duong/947220/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.