Hôm sau, Kiều An Hạ xin phép Cố Dực nghỉ để đi đến bệnh viện.
Cô từng nói, con của cô phải sinh ra vì tình yêu, nếu không có một gia đình trọn vẹn, cô thà không có…
Trong khi chờ đến lượt, cô vô thức chạm vào bụng mình, thầm nghĩ, bảo bối, nếu có kiếp sau, mẹ nhất định là một người độc lập và kiên cường. Đến lúc đó, con hãy đến với mẹ có được không.
Cửa mở ra, một y tá bước ra, gọi lớn: “Kiều An Hạ, Kiều An Hạ có đó không?”
Kiều An Hạ vội vàng đứng lên, nhìn cánh cửa trước mặt, đầu óc trống rỗng.
Vừa bước tới cửa, Kiều An Hạ dừng lại… cô thoái lui ngay lập tức bỏ chạy.
Ra đến cổng, cô đưa tay sờ vào bụng mình, đây là người thân duy nhất của cô trong cuộc đời này.
Nếu cô thật sự rời khỏi Hải Thành, bên canh cô chỉ có một mình đứa trẻ này.
……
Buổi tối, khi Mạc Thiên quay về, dì Trương đã đi rồi.
Trong phòng trên lầu đèn vẫn còn sáng, Mạc Thiên chậm rãi đi lên, phát hiện trên giường trống rỗng, cau mày vội đi ra ngoài.
Ở phòng bên cạnh, Kiều An Hạ đang bận rộn trước bàn làm việc.
Đến gần mới phát hiện cô gái nhỏ đã gục ngủ trên bàn. Anh vội đưa tay ôm đầu cô, bế cô lên.
Bị động, Kiều An Hạ tỉnh lại, nheo mắt khó hiểu nhìn anh: “Về rồi à?”
Mạc Thiên ừ một tiếng: “Buồn ngủ tại sao không đi ngủ.”
Kiều An Hạ lắc đầu: “Công việc khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tinh-nhan/3343520/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.