Chương trước
Chương sau
Vòng chung kết cuộc thi sẽ diễn ra hôm nay, vì sẽ truyền hình trực tiếp nên Kiều An Hạ đã tới rất sớm để tập dợt.

Thời điểm chương trình là 3h chiều.

14h30p tại tập đoàn Mạc thị.

Mạc Thiên ngồi trong phòng họp, nhìn vào đồng hồ trên tay, chẳng nghe thấy người bên tai lẩm bẩm cái gì, trong đầu nhớ đến lần trước cô gái nhỏ say sĩn trên xe trách móc anh không đến mừng cô chiến thắng, lúc đó anh đã hứa với vô ngày chung kết anh sẽ đến xem cô thi đấu.

“Mạc tổng.” - Thang Duy ngồi kế bên nhỏ giọng gọi mấy lần Mạc Thiên mới tỉnh lại, Thang Duy lại liếc nhìn người đang đứng lên báo cáo: “Anh có ý kiến gì về kế hoạch này không?”

Mạc Thiên cau mày, sau đó đứng lên: “Tạm ngưng cuộc họp, ngày mai tiếp tục.”

Mạc Thiên sải bước chân ra ngoài, Thang Duy vội vàng chạy theo.

Hai người còn chưa ra khỏi cửa thì Lương Ân đã khẩn trương chạy vào.

“Mạc Thiên.”

Mạc Thiên nhìn đồng hồ, đẩy hắn qua nói: “Đợi về rồi nói.”

Lương Ân nhíu mày: “Anh ta đi đâu.”



Thang Duy cười cười: “Hôm nay là ngày phát sóng trận chung kết của Kiều tiểu thư, 3h chiều.”

“Tôi cũng đi.” - Lương Ân vội chạy theo.

Thang Duy: “…”

Đến nơi vừa kịp lúc, vốn dĩ vị trí của Mạc Thiên và vị trí danh dự, cuối cùng anh lại lẳng lặng tìm một góc ngồi xuống.

Người dẫn chương trình đợi màn trình diễn trước xong, bước ra gọi tên Kiều An Hạ, gọi mấy lần đều không có người bước ra.

Cho đến khi có một người nào đó chạy về phía đạo diễn nói nhỏ cái gì đó, sau đó lại nói vào bộ đàm với người dẫn chương trình.

“Nhà thiết kế Kiều An Hạ vì một số lý do cá nhân không thể đến…”

Mạc Thiên nhíu mày, theo bản năng đuổi theo cái người vừa chạy vào thông báo.

Người đàn ông chạy về phía cửa liền bị Mạc Thiên kéo lại: “Kiều An Hạ đi đâu rồi?”

Người kia nhìn Mạc Thiên chỉ nghĩ là khán giả liền cười ha ha: “Thiết kế Kiều có chút việc riêng nên không đến được…”

Mạc Thiên trực tiếp đưa tay lên cổ hắn, ép về phía cửa: “Nói.”



Hắn bị Mạc Thiên dọa sợ liên tục nói: “Tôi không biết, buổi sáng cô ấy còn đến tập dợt, sau đó có người đến tìm cô ấy, rồi đột nhiên biến mất.”

Mạc Thiên đẩy hắn ra liền bước ra khỏi cửa, lúc này Lương Ân đã chạy tới: “Đại ca, sao anh lại đi ra, không phải nói tới xem chị dâu sao?”

Mạc Thiên cau mày: “Cô ấy biến mất.”

Anh biết cuộc thi này đối với Kiều An Hạ quan trọng như mệnh, cô ấy không thể vì cái gì mà từ bỏ, càng nghĩ đến lòng Mạc Thiên càng rối.

Lương Ân trong lòng đôt nhiên cảm thấy bất an, lấy thân phận cảnh sát yêu cầu mở giám sát, vậy mà đến đoạn Kiều An Hạ đi ra liền đen thui màn hình.

Đi ra khỏi phòng điều hành, Lương Ân liền nói: “Tôi nhận được tin tức, Tần Du đã lén quay về…”

“Cái gì?” - Mạc Thiên cắn răng: “Sao cậu không nói sớm?”

“Tôi nhận được tin tức liền chạy đến.”

Trái tim Mạc Thiên bỗng nhiên rơi xuống tận đáy, Tần Du…

Tần Du là một kẻ mất trí, nếu Kiều An Hạ rơi vào tay hắn chính là hậu quả thảm khốc.

“Tìm người.” - Mạc Thiên nghiến răng nghiến lợi: “Dù có đào ba thước đất, tôi không tin không tìm được Tần Du.”<code> Trong bóng tối hỗn loạn, Kiều An Hạ muốn mở mắt nhưng không tài nào mở được. Cô tuyệt vọng đưa tay ra, cố gắng nắm lấy thứ gì đó, nhưng giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng vun vút, có thứ gì đó quất vào người cô. Đau quá… rất đau… Cô ra sức chặn lại miệng vết thương, cố nhìn xem là kẻ nào đánh mình, nhưng không thể nào nhìn thấy được. Bên tai văng vẳng tiếng trẻ con gào lên: “Chạy mau…” Là ai? Kiều An Hạ dùng sức mở to mắt, cuối cùng cô tỉnh lại… Sau đầu cô vẫn còn cảm giác đau nhức, cô muốn ngồi dậy nhưng phát hiện mình bị trói. Cô nhớ lúc ở hiện trường trận đấu, Lục Vi đến tìm cô, hai người đang giằng co thì phía sau Kiều An Hạ đau nhức và ngất đi. Kiều An Hạ đưa mắt nhìn xung quanh, Lục Vi cũng bị trói cách cô không xa, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Chuyện gì đang xảy ra, ai bắt bọn họ? Cánh cửa phòng mở ra, người đàn ông đeo mặt nạ bước vào, chỉ lộ hai con mắt, nhưng ánh mắt của hắn tràn ngập giận dữ, trong lòng Kiều An Hạ rét run. Hắn nhìn Kiều An Hạ mấy giây, sau đó liền đi về phía Lục Vi, giơ chân đá cô ta. “Dậy đi.” Lục Vi bị đá rất mạnh, lập tức tỉnh lại, nhìn thấy cảnh trước mắt, toàn thân run rẩy, như nhớ lại chuyện không mấy tốt đẹp trước kia, sắc mặt tái nhợt. “Ông muốn gì?” Người đàn ông cười hun ác: “Haha… cô nghĩ tôi sẽ muốn gì. Chỉ trách người đàn ông của cô vô cớ làm điều thương tổn tôi, tôi liền muốn báo thù.” Lục Vi kinh hãi: “Người đàn ông nào? Tôi không quen.” “Mẹ nó còn giả ngu, Mạc Thiên không phải người đàn ông của cô hà cớ gì từ Hải Thành xa xôi chạy tới nước Mỹ đưa cô về.” - Nói xong hắn lại dùng một cước đạp thật mạnh vào người Lục Vi. “Mẹ nó, nếu không phải do con khốn nhà mày, lão tử sao phải khốn khổ như hôm nay.” Vừa nói, hắn ta vừa cúi người túm lấy cổ áo của Lục Vi, lôi cô ta ra ngoài. Lục Vi liều mạng giãy dụa: “Ông không thể làm như vậy với tôi, Mạc Thiên sẽ không bỏ qua cho ông.” Lời nói này càng chọc giận hắn ta, hắn lại đá mạnh vào người cô ta: “Tôi biết cô là ân nhân cứu mạng của Mạc Thiên. Hôm nay tôi liền giết cô, để Mạc Thiên cùng cảm nhận được cảm giác của tôi.” “Không...” - Lục Vi còn chưa nói hết, cô ta liền cảm thấy khó thở, chân tay run rẩy không thể khống chế, sắc mặt đỏ bừng. Hắn ta thấy vậy liền cười thỏa mãn. Kiều An Hạ nhíu mày: “Mau buông cô ấy ra.” Người đàn ông lại trừng mắt nhìn Kiều An Hạ: “Câm miệng đi con khốn, mày chỉ là công cụ phát dục của Mạc Thiên, có tư cách gì nói chuyện với ta?” Người này lại biết cô? “Vậy sao ông còn bắt tôi.” “Tôi thèm bắt cô, ai bảo cô cản đường. Nhưng bất quá tôi ưa thích tính cách của cô, dám khiêu chiến với Mạc Thiên.” Kiều An Hạ khó hiểu: “Ý của ông là gì?” “Hôm đó ở cửa Mạc thị không phải dùng thân cản xe hắn ta sao, tuy nhiên quá ngu ngốc, cô cho rằng Mạc Thiên sẽ vì cô quan tâm đến mấy chuyện lộn xộn đó sao?” “Đổ tội cho hắn gánh trách nhiệm, dù sao hắn cũng không phải dạng tốt lành gì. Cô tốt nhất thành thật một chút, chờ tôi đối phó xong với Mạc Thiên, không chừng sẽ thả cô đi Kiều An Hạ kinh ngạc, hóa ra không phải anh làm. Lúc này hắn ta lại đi về phía Lục Vi như muốn túm người đi. Giọng Lục Vi yếu ớt: “Ông sai rồi, tôi chỉ là ân nhân của Mạc Thiên, nhưng người anh ấy thích là cô ta, cô ta mới là nữ nhân của Mạc Thiên.” Hắn ta có chút kinh ngạc, sau đó cười lớn: “Cô nói láo.” “Tôi không gạt ông, đó là sự thật. Mạc Thiên đã mua cho cô ấy một căn biệt thự ở Vinh Bích Thủy, không chỉ vậy anh ấy còn định cùng cô ấy kết hôn. Nếu ông không tin thì kiểm tra đi, trên người cô ấy chắc chắn phải có nhẫn của Mạc Thiên đưa cho cô ấy.” Hắn ta bán tín bán nghi đi về phía Kiều An Hạ, nhìn trên tay cô trống trơn, hắn tức giận đá vào người Lục Vi: “Con khốn này, dám lừa ta.” Bởi vì trên người bị động tay, một sợi dây màu đen quấn quanh cổ Kiều An Hạ lộ ra, Lục Vi cắn răng nói: “Ở cổ.” Hắn ta quay người nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn hồi lâu, mới kéo nó lại: “Được, Mạc Thiên hắn ta còn dám dùng thủ đoạn để qua mắt ta.” Nói xong hắn lôi kéo Kiều An Hạ: “Tất nhiên tôi sẽ dành thời gian trong ngày để chào hỏi vợ tương lai của hắn.” Khuôn mặt của hắn dữ tợn, Kiều An Hạ mơ hồ hiện liền một khuôn mặt không kém phần hung ác, nhưng hình ảnh đó chỉ tồn tại trong chốc lát, vì một sợi roi da hung hăng hướng về phía cô quất tới. Kiều An Hạ đau đến thở không thông, bởi vì đòn tiếp theo còn đau hơn. Hắn giống như bị điên, không biết đánh bao nhiêu roi mới dừng lại, thở dốc một hơi: “Quá sảng khoái, nữ nhân của Mạc Thiên bị ta đánh, thật quá sung sướng.” Đôi mắt Kiều An Hạ đã dần mờ đi, cô cảm nhận được từng tất da tất thịt của mình nóng lên vì đau đớn. Mọi thứ trước mắt trở nên tối đen và dần dần mất ý thức. Bên này, Lương Ân và Mạc Thiên đã quay về Mạc thị, mở xem các camera khác thấy sự xuất hiện của Lục Vi. “Tại sao cô ta lại tới đây?” - Lương Ân nói. Mạc Thiên nhíu mày, lập tức gọi điện thoại cho người làm của Lục Vi, mới biết cô ta cũng hiện đang không có ở nhà. Lương Ân híp mắt: “Lục Vi cũng có thể mất tích cùng.” Mạc Thiên trầm mặc… Lương Ân nhìn hắn, đột nhiên mở miệng nói: “Nếu chỉ có thể cứu được một người, Kiều An Hạ và Lục Vi, anh sẽ cứu ai?” “Không cho phép.” - Mạc Thiên buông ba chữ này, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Bên trong là giọng của Tần Du: “Mạc Thiên, đã lâu không gặp.” “Tần Du, là ông bắt người?” Nghe được thanh âm lo lắng, Tần Du trực tiếp cười lớn. “Mạc Thiên, cậu cũng có lúc lo lắng? Chỉ là hiện tại cậu cũng không cần gấp.” Nói xong, hắn lấy một chậu nước đổ thẳng vào mặt Kiều An Hạ, Kiều An Hạ đau đớn rên lên mở mắt ra. Tần Du màng điện thoại áp vào tai cô: “Nói.” Kiều An Hạ cảnh giác nhìn Tần Du, nhưng cô lại mím môi không chịu nói. Tần Du tức giận giẫm lên ngón tay của cô: “Tôi bảo cô nói.” Kiều An Hạ đau chịu không nổi kêu lên một tiếng, trái tim Mạc Thiên thắt lại: “Tần Du.” “Đau lòng?” - Tần Du cười hài lòng: “Đau lòng rất tốt.” Ngón tay Mạc Thiên đang cầm điện thoại dần trở nên trắng bệt, anh hít sâu, nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra cười lạnh: “Đau lòng cái gì? Tần Du, ông không nghĩ chỉ là một nữ nhân có thể làm gì được tôi đi? Haha ông thật sự thông minh quá liền bị thông minh hại.” Tần Du kinh ngạc một chút, có chút không thể tin liếc nhìn Kiều An Hạ. “Đừng giả vờ, tôi thậm chí còn nhìn thấy chiếc nhận cậu tạng cô ta.” “Vậy thì sao? Bất quá chỉ là một chiếc nhẫn, ông cho rằng Mạc Thiên tôi không có tiền tới vậy sao? Ai quy định gặp dịp thì chơi không thể cho cô ta chiếc nhẫn. Ông cứ chậm rãi chơi đùa đi, tôi chờ ông bị đưa ra công lý.” Lời nói của Mạc Thiên giống như nọc độc, từ từ len vào từng tế bào trong cơ thể Kiều An Hạ, khiến trái tim cô tê liệt. Tần Du nổi trận lôi đình: “Vậy tao sẽ giết ân nhân của mày.” Nói xong, hắn hung hăng đá mạnh vào người Lục Vi, Lục Vi đau đớn hét lên: “Mạc Thiên…” “Tần Du..” - Mạc Thiên hét lên: “Nếu ông dám đùng vào cô ấy, tôi sẽ giết ông.” “Ha ha ha.” - Tần Du cười lớn…: “Mạc Thiên, mẹ nó cuối cùng mày cũng có thứ để tâm? Rất tốt, nghe cho rõ, chiều nay hãy đến Sơn Tân một mình, nếu dám gọi cảnh sát thì đến đây nhận lấy thi thể của người mày yêu.” Sau đó điện thoại liền ngắt liên lạc. Trong lòng rối loạn, anh hít một hơi thật sâu để đè nén tâm tình, sau đó ngước mắt nhìn Lương Ân bên cạnh: “Cậu về đi.” Lương Ân kinh ngạc: “Chuyện thế nào?” “Không có gì, cậu cũng mệt rồi, hắn hẹn ngày mai sẽ gặp mặt, cậu trở về nghỉ ngơi để ngày mai đi cùng tôi.” Lương Ân có chút nghi ngờ: “Thật sao?” Mạc Thiên không trả lời, đứng dậy đi đến phòng khách bên cạnh rồi nằm xuống. Lương Ân có chút tin tưởng: "Tần Du, tên khốn đó, ngày mai nhất định tóm được hắn.” Sau đó hắn nhìn Mạc Thiên: “Đại ca, anh nghĩ ngơi thật tốt, sáng mai tôi sẽ đưa người tới.” Khi tiếng bước chân của Lương Ân đi xa, Mạc Thiên bật dậy, thay một bộ đồ thể thao bình thường hơn mà không nói một lời, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Thang Duy vừa bước vào nhìn thấy Mạc Thiên liền hỏi: “Mạc tổng, anh là…” Mạc Thiên lặp lại lời nói khi nãy, Thang Duy không hề nghi ngờ mà quay về nhà nghỉ ngơi. Anh trực tiếp đi xuống lầu, mở cửa xe lái thẳng đến Sơn Tân. Trên núi Sơn Tân, gió thổi ào ào.. Mạc Thiên dùng xe xong, điện thoại lại vang lên. “Bẽ gãy sim điện thoại và ném nó đi. Sau đó đi về phía trước 200 mét.” Giọng nói đó là của Tần Du, Mạc Thiên cau mày, vô thức nhìn xung quanh, Tân Du thực sự đang theo dõi anh. Giọng nói của Tần Du lại vang lên: “Nhanh lên.” Nói xong, hắn lại đưa chân đá người bên canh, Mạc Thiên mơ hồ nghe thấy giọng nói của Kiều An Hạ, sắc mặt tối sầm. Anh rút sim ra bẽ gãy. Làm theo yêu cầu của Tần Du, anh đi tới phía trước 200m, nhìn thấy một nhà máy bỏ hoang, thoạt nhìn nó như cái nhà máy kia ở nước Mỹ. Mạc Thiên nhíu mày, Tân Du đúng là có ý xấu. Tuy nhiên, anh phải bước vào.</code>
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.