Trên xe, Cố Dực nhìn Kiều An Hạ nói: “Tôi đưa cô đi bệnh viện.”
“Không đâu, chỉ là vết thương nhỏ.”
Cố Dực nhìn cô không muốn đi, lại nói: “Ở nhà tôi có hộp thuốc, cô đến nhà tôi băng bó đi.”
“Không!” - Kiều An Hạ vội vàng từ chối: “Làm phiền anh tôi đã rất xấu hổ rồi, sao có thể đến nhà anh được.”
Cố Dực nhíu mày: “Xem ra cô vẫn không xem tôi là bạn. Vậy cô nói xem cô muốn đi đâu.”
“Anh…” - Kiều An Hạ mở miệng: “Anh có thể cho tôi mượn ít tiền không? Mấy ngày nữa có lương tôi sẽ trả lại anh.”
Cố Dực: “… đừng nói tới chuyện có trả hay không nữa.” - Nói xong Cố Dực trực tiếp mang một tấm thẻ trong túi đưa cho Kiều An Hạ.
“Mật mã là sáu số di động cuối của tôi, cô cứ dùng đi.”
Sau đó Cố Dực trực tiếp đưa Kiều An Hạ đến một khách sạn. Khi cô lấy một phòng thì Cố Dực liền rời đi.
Kiều An Hạ lúc này đi tắm rửa xong thì không ngờ Cố Dực lại quay trở lại.
Trong tay liền xách đến hộp thuốc, quần áo và một đôi giày: “Không biết cô thích loại nào nên tùy tiện mua, hộp thuốc là để cô băng bó vết thương.”
Kiều An Hạ không thể không cảm động trước sự giúp đỡ này, tuy nhiên nó chỉ dừng lại ở mức độ cảm động.
“Cảm ơn anh, khi nào có tiền tôi sẽ trả lại.”
Cố Dực cau mày, cuối cùng không nhịn được liền hỏi: “Cô và Mạc Thiên làm sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tinh-nhan/3333882/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.